Chương trước
Chương sau
“Ông cụ Diệp Sơn, gia chủ Diệp Vân Long, và cả mọi người nhà họ Diệp, hôm nay Diệp Thiên đã quấy rầy các vị, xin phép đi trước!”.

Nghe vậy, Diệp Sơn và Diệp Vân Long đều chấn động.

Ông cụ Diệp Sơn, gia chủ Diệp Vân Long, nghe vô cùng khách sáo lịch thiệp, nhưng theo bọn họ thấy, không bằng Diệp Thiên gọi thẳng tên bọn họ còn hơn.


Diệp Thiên gọi thẳng tên bọn họ có nghĩa Diệp Thiên còn hận bọn họ. Nếu đã còn hận thì vẫn còn tình cảm.

Bây giờ Diệp Thiên thêm tiếng gọi tôn kính vào, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng lại cho thấy cậu đã hoàn toàn tạo khoảng cách với nhà họ Diệp, không còn chút quan hệ nào với bọn họ, chỉ giống như một người xa lạ.

Thi Tú Vân ngân ngấn nước mắt, đau khổ vô cùng, nhưng lại không nói lời nào. Bà ấy thấu hiểu tất cả những gì Diệp Thiên làm.

Đổi lại là bà ấy, nếu bị ông nội và bố đối xử như vậy, e rằng còn phản ứng quá khích hơn cả Diệp Thiên.

Diệp Thiên chắp tay chào mọi người, vỗ vai Diệp Tinh, lại hơi cúi người với Thi Tú Vân, bấy giờ mới chuẩn bị rời khỏi đại sảnh của nhà họ Diệp.

Đúng lúc đó, Diệp Sơn vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

“Thiên Nhi!”.

Trong giọng nói ông ta nghe ra cảm giác tiều tụy, như thoáng chốc đã già đi mấy chục tuổi.

Diệp Thiên hơi dừng bước, quay đầu nhìn, ánh mắt không vui không buồn: “Ông cụ Diệp, tôi là Diệp Thiên!”.

Tay Diệp Sơn run rẩy chống gậy đi từ ghế chủ nhà tới, cảm xúc rất phức tạp.

“Chuyện chín năm trước là nỗi đau cả đời của lão già này, đó cũng là sai lầm lớn nhất, là quyết định ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của ông!”.

“Cháu nói đúng, Thông Thiên Kính là bảo vật của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp cũng nhờ nó mà tránh được mấy lần tai họa, nhưng dựa vào Thông Thiên Kính để nhà họ Diệp hùng mạnh vẫn không phải là đạo căn bản!”.

“Ông không nghĩ tới chuyện dựa vào sức mạnh bản thân nhà họ Diệp để vượt qua kiếp nạn, mà lại nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính ra tay độc ác với cháu trai mình”.

“Dùng cách này đổi lại sự bình an cho nhà họ Diệp, vậy nhà họ Diệp có tư cách và mặt mũi nào đứng trên thế gian? Diệp Sơn hổ thẹn với tổ tiên nhà họ Diệp, hổ thẹn với anh hùng liệt sĩ nhà họ Diệp!”.

Ông ta quẳng gậy xuống đất, cúi đầu trước Diệp Thiên, mang vẻ áy náy.

“Thiên Nhi, là ông già này đã sai rồi!”.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Vô số con cháu nhà họ Diệp bao gồm cả Diệp Vân Long, Thi Tú Vân đều hết sức kinh hãi.

Diệp Sơn chinh chiến nửa đười, dùng nắm đấm chứng đạo, đánh đâu thắng đó, uy danh vang vọng ba tỉnh biên thùy, khiến cho các nước xung quanh không dám xâm phạm.

Cho dù bây giờ đã lui về sau, quay đầu treo hờ danh hiệu chủ tịch doanh nghiệp Diệp Thị, dường như chuyển mình biến thành một người bị thương, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở Hoa Hạ vẫn có một không hai. Trên khắp Hoa Hạ, người có thể áp chế ông ta cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Những người này đều là nhân vật lãnh đạo đất nước, có thể thấy địa vị của Diệp Sơn cao như thế nào.

Ở nhà họ Diệp, Diệp Sơn là nhất, là trụ cột chống trời được tôn sùng. Cho dù hai mươi năm về sau Diệp Vân Long có công lớn nhất đưa nhà họ Diệp lên cao, nhưng rường cột của nhà họ Diệp vẫn là Diệp Sơn. Có Diệp Sơn ở đây, nhà họ Diệp sẽ không đổ.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.