Chương trước
Chương sau
“Ông cụ Diệp Sơn ngồi ở trên cao, và cả gia chủ Diệp Vân Long một mình chấn hưng nhà họ Diệp ở trong lòng các người, vào chín năm trước đã nhận định một đứa trẻ mười tuổi là tai họa của gia tộc. Diệp Vân Long đã đích thân phế bỏ võ mạch của con trai ruột, vứt bỏ ở núi hoang để nó tự sinh tự diệt!”.

“Đây chính là trăm năm nhà họ Diệp, đây chính là nhà giàu quyền thế hàng đầu thủ đô!”.


Diệp Thiên nhún vai, tất cả mọi người đã rơi vào im lặng.

Mọi người nhìn về phía Diệp Sơn và Diệp Vân Long với ánh mắt không thể tin, chấn động, kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, Diệp Sơn và Diệp Vân Long đều là nhân vật thống soái đức cao vọng trọng, dẫn dắt nhà họ Diệp đi tới huy hoàng, hình tượng vĩ đại sáng chói. Thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Diệp đều coi Diệp Vân Long là mục tiêu, lập chí noi theo, sau này đưa nhà họ Diệp lên cao hơn nữa.

Nhưng bây giờ một câu nói của Diệp Thiên lại vạch trần bộ mặt của Diệp Vân Long và Diệp Sơn.



Thi Tú Vân đứng ở đằng sau, cơ thể lảo đảo sắp ngã. Nhìn Diệp Thiên chỉ vào bố và ông nội của cậu lạnh lùng chất vấn, bà ấy lại không thể làm gì, chỉ đành trơ mắt chứng kiến tất cả.

Diệp Tinh đỡ Thi Tú Vân, cũng thở dài trong lòng. Cậu ta hiểu rõ tính cách của Diệp Thiên, xưa nay ân oán rõ ràng, không hề nhẫn nại nhượng bộ.

Diệp Sơn và Diệp Vân Long, hai nhân vật uy danh vang dội thủ đô, có sức ảnh hưởng rất lớn lại bị Diệp Thiên nói cho không thể đáp trả, ngay cả mái đầu vốn ngẩng cao kiêu ngạo cũng hơi cúi xuống.

Đúng vậy, mỗi một câu nói của Diệp Thiên đều đâm trúng tim bọn họ.

Bất kể bọn họ oai phong thế nào, bất kể bọn họ có địa vị gì ở thủ đô, bọn họ lại là kẻ tàn nhẫn từng dồn con trai cháu trai của mình vào chỗ chết, chuyện này không thể phản bác.

Bầu không khí trong đại sảnh rơi vào yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Diệp Vân Long ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp.

“Thiên Nhi…”.

Giọng nói ông ta run rẩy, ánh mắt dao động.

“Cả đời Diệp Vân Long này tự cho mình quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm chuyện gì sai lầm hối hận, chỉ có chuyện con là cả đời bố cũng không thể rửa sạch tội”.

“Bố ra tay phế võ mạch của con trai ruột, ném con trai ruột vào núi hoang, chuyện như vậy chỉ có cầm thú mới làm được!”.

Ông ta cười tự giễu.

“Sau chuyện đó, vì không muốn những người khác trong nhà họ Diệp suy nghĩ lung tung, nên bọn ta vẫn che giấu chân tướng, dối gạt rằng con bị bệnh nặng qua đời”.

“Nếu vậy, Diệp Vân Long này sao có thể xem là quang minh lỗi lạc. Bố chẳng qua là một người bố không bằng cả cầm thú, không có tư cách làm bố!”.

Từng câu từng chữ của ông ta đều xuất phát từ đáy lòng, giọng nói trầm thấp, chứa đầy nỗi ân hận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.