Chương trước
Chương sau
“Cả nhà đoàn tụ?”.

Diệp Thiên âm thầm cười nhạt, hoàn toàn không cho là đúng, nhưng để không làm Thi Tú Vân đau lòng, cậu chỉ cười cho qua.

Phía sau, cuối cùng quản gia A Phúc cũng hoàn hồn sau cơn kinh ngạc.


“Đó thật sự là cậu cả sao?”.

Ông ấy không ngừng lắc đầu ngạc nhiên.

“Chín năm trôi qua, cậu ấy thật sự trở về rồi sao?”.

Nhìn bóng lưng dài thẳng tắp của Diệp Thiên, ông ấy lập tức hít sâu một hơi.

Ông ấy nhớ rõ, năm xưa Diệp Vân Long dùng thủ đoạn tàn nhẫn lấy võ mạch của Diệp Thiên như thế nào, sau đó đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà họ Diệp, ném vào núi sâu ra sao. Lúc đó, ông ấy cũng dốc sức ngăn cản, nhưng không ngăn được lòng dạ sắt đá của Diệp Vân Long.

Về chuyện này, ông ấy vẫn luôn áy náy trong lòng, hận mình không thể thay đổi suy nghĩ của Diệp Vân Long. Ông ấy cho rằng Diệp Thiên đã chết từ lâu, nhưng bây giờ Diệp Thiên đã trở về nhà họ Diệp.

Trong lòng ông ấy mơ hồ có dự cảm chẳng lành, cậu chủ tỏa sáng rực rỡ năm xưa trải qua cú sốc rơi vào đường cùng, bây giờ trở về nhà họ Diệp, rốt cuộc là phúc hay là họa?

Ở sảnh chính của nhà họ Diệp, lúc này đã bày ba chiếc bàn tròn cỡ lớn, có mấy chục người bên trong.

Hôm nay là ngày tụ hội của nhà họ Diệp, những người này đều là người trong gia tộc Diệp thị, có nhánh chính lẫn nhánh bên, ai nấy đều rót rượu đầy ly, kính mời Diệp Vân Long đang ngồi ở chủ vị.

Những năm qua, Diệp Vân Long càng lúc càng có uy quyền trong nhà họ Diệp. Diệp Sơn cũng lui ra sau, Diệp Vân Long trở thành người cầm lái chân chính của nhà họ Diệp, hơn nữa còn có võ lực ngút trời, lại là tổng giáo quan của Bắc Long Nhận, treo hàm Trung tướng, uy lực áp chế tất cả mọi người, ai dám bất kính?

Diệp Sơn ngồi ở chủ vị, nhìn dáng vẻ an ninh hòa bình của nhà họ Diệp, không khỏi thầm nghĩ trong lòng.

Năm xưa Thông Thiên Kính nói nhà họ Diệp sẽ gặp phải kiếp nạn, cần phải phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên, đuổi cậu ra khỏi nhà họ Diệp, vứt vào núi hoang.

Nhưng bây giờ xem ra, chín năm mưa gió đã qua, nhà họ Diệp lại không bị tổn hại gì, ngược lại xu thế mãnh liệt, mơ hồ áp đảo những nhà quyền thế còn lại. Ông ta không thể tưởng tượng, rốt cuộc là kiếp nạn gì mà có thể khiến nhà họ Diệp lâm vào nguy cơ diệt vong.

Mọi người trong nhà họ Diệp nói cười vui vẻ ở phía dưới, vài đứa trẻ kháu khỉnh quấy phá ở nơi cửa, Diệp Sơn nghẹn ngào, như nhìn thấy Diệp Thiên lúc nhỏ.

“Quyết định năm xưa rốt cuộc là đúng hay sai?”.

Năm đó, ông ta tuân theo Tổ huấn nghe chỉ thị của Thông Thiên Kính, đẩy Diệp Thiên mới mười tuổi xuống “vực sâu”, chuyện này không những không khiến ông ta nhẹ nhõm hơn, mà ngược lại ngày nào cũng dằn vặt đau khổ.

Ông ta nhiều lần tự hỏi, nhưng nhận lại được chỉ là sự giày vò lương tâm, ăn ngủ không yên. Tuy nhiên, vì theo Tổ huấn, ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện tìm tung tích của Diệp Thiên.

Giữa cháu ruột và đại nghiệp nhà họ Diệp, cuối cùng ông ta đã chọn nhà họ Diệp.

Đúng lúc đó, Diệp Vân Long khựng tay lại.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.