Chương trước
Chương sau
Diệp Tinh sững sờ, lần đầu nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta đã cảm thấy khác thường. Sau đó võ mạch trong cơ thể lại phản ứng kì lạ, cậu ta gần như xác định người thanh niên lạ mặt đó chính là Diệp Thiên.

Bây giờ, Diệp Thiên và Thi Tú Vân cùng nhau xuất hiện ở biệt thự nhà họ Diệp, A Phúc còn gọi Diệp Thiên là cậu cả, cậu ta không còn nghi ngờ gì nữa.

“Anh cả, là anh thật sao?”.


Mắt Diệp Tinh lóe sáng, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Lúc nhỏ, dù là ở bất cứ thời điểm nào, bất cứ tình huống nào, Diệp Thiên đều chắn trước mặt cậu ta, che chở mọi gió mưa.

Cậu ta bị thương, Diệp Thiên sẽ cõng cậu ta về nhà trên cơ thể nhỏ bé ấy.

Lúc có mâu thuẫn với con cháu của mấy nhà giàu khác ở thủ đô, Diệp Thiên luôn ra mặt vì cậu ta, đánh cho bọn chúng té đái ra quần.

Lúc cậu ta bị Diệp Vân Long trách phạt, cũng là Diệp Thiên lén đem đồ ăn ở phòng bếp tới, hai anh em cùng nhau rúc dưới áng hương đèn, ăn một cách ngon miệng…

Cho dù Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, chín năm sống chết không rõ, nhưng cậu ta vẫn luôn nhớ tới Diệp Thiên, người anh trai quan tâm săn sóc cậu vô bờ bến, cậu ta mãi mãi sẽ không quên.

“Anh cả!”.

Cậu ta im lặng trong phút chốc, cuối cùng gọi to rồi bước nhanh đến chỗ Diệp Thiên, ôm choàng lấy cậu kích động vô cùng.

Hai anh em chỉ cách nhau nửa thước, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đựng sự ràng buộc của tình thân. Ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy xúc động, có phần cảm khái.

Cậu đưa tay ra, khẽ vỗ vai Diệp Tinh.

“Thằng nhóc, cậu lớn rồi”.

Diệp Tinh nghe vậy, trong lòng không ngừng dâng trào cảm xúc. Tiếng gọi “thằng nhóc” này hoàn toàn đưa cậu ta trở lại thời gian chín năm trước.

Từ khi cậu ta bắt đầu nhớ chuyện, Diệp Thiên chưa bao giờ gọi cậu ta một tiếng em, mà chỉ gọi “thằng nhóc”.

Tiếng xưng hô có chút trêu đùa này khiến cậu ta cảm thấy ấm áp trong lòng, vô cùng hoài niệm.

“Anh cả, đúng là anh thật, bao nhiêu năm nay em thật sự rất nhớ anh!”.

Trong mắt Diệp Tinh dâng lên màn sương mờ, cậu ta đường đường là đàn ông bảy thước cao, lúc này lại không kìm được nước mắt.

“Anh từng nói với cậu, nam tử hán đại trượng phu, chảy máu chứ không rơi lệ, khóc cái gì!”.

Diệp Thiên vỗ vai cậu ta, ánh mắt trong veo.

Nhìn tình cảm hai anh em vẫn như xưa, Thi Tú Vân thầm cảm thấy an ủi. Bà ấy kéo Diệp Thiên và Diệp Tinh lại, khàn giọng nói: “Được rồi, hai thằng nhóc thối này, còn nói nữa là mẹ cũng không kìm được nước mắt đấy!”.

“Hôm nay là ngày gia đình đoàn tụ, nên vui mới phải. Đi thôi, chúng ta vào trong trước!”.

Diệp Tinh nghe vậy vội vàng kìm nén cảm xúc.

“Vâng, vâng!”.

“Mau lên, anh cả, mẹ, con dẫn mọi người vào trong!”.
Cậu ta dẫn đường ở phía trước, Thi Tú Vân và Diệp Thiên đi theo sau lưng cậu ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.