Chương trước
Chương sau
“Đeo thử cái này xem!”

Diệp Thiên quay qua Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

Kim Nhân Hi là cậu chủ hàng đầu của tập đoàn Kim Lăng. Tập đoàn Viễn Dương là doanh nghiệp thương mại mạnh nhất của Kim Lăng. Diệp Thiên vứt trả lại đồ của Kim Nhân Hi đủ để cho các bạn học cảm thấy kinh ngạc.

Diệp Thiên đưa tay vào trong người lấy đồ. Bọn họ còn tưởng cậu sẽ lấy ra món quà gì ghê gớm lắm, nào ngờ, cuối cùng lại lấy ra một cái khoen lon.


Có người đã không nhịn được phải bật cười. Một cái khoen lon hơn nữa nhìn còn có vẻ cũ kỹ, là phiên bản của tầm tám, chín năm trước, mang đi thu đồ phế liệu người ta còn không buồn nhận mà Diệp Thiên lại lấy ra so với chiếc vòng tay kim cương trị giá hàng triệu tệ của Kim Nhân Hi sao? Lại còn bảo Hoa Lộng Ảnh – công chúa nhà họ Hoa đeo thử xem nữa!

Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Thiên bị điên thật rồi.

Tề Văn Long và Vương Triều Hải cũng phải ôm mặt, quay đi, làm bộ như không quen Diệp Thiên. Thật sự là bọn họ không muốn mất thể diện chút nào.

Diệp Thiên quen Hoa Lộng Ảnh vốn khiến bọn họ cảm thấy vinh hạnh, nhưng bây giờ Diệp Thiên lấy ra một cái khoen lon thì là chuyện quái gì thế này?

Nếu như khiến Hoa Lộng Ảnh không vui, ngó lơ Diệp Thiên thì đối với bọn họ đây chắc chắn là một tổn thất vô cùng lớn.

Món quà của Kim Nhân Hi vốn bị trả lại khiến cậu ta điên lắm nhưng giờ thấy Diệp Thiên lấy ra một cái khoen lon thì cũng bật cười.

“Ha ha!”

Cậu ta chỉ vào Diệp Thiên và ôm bụng.

“Cậu nhóc, không phải cậu đang đùa đấy chứ. Dù không có tiền thì cũng phải tặng thứ nhìn ra dáng chút chứ, lại đi tặng khoen lon, cậu tưởng cái khoen lon này là từ hành tinh khác tới đấy à?”

Câu nói của Kim Nhân Hi cũng nhận được không ít những nụ cười tới mức ôm bụng của các bạn học khác và họ nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khinh bỉ.

Có không ít người đã để ý tới biểu cảm của Hoa Lộng Ảnh. Hoa Lộng Ảnh nhìn cái khoen lon tới mức mất hồn, đôi mắt long lên, tay run rẩy dường như đang rất tức giận.

“Tên nhóc này xui rồi. Cậu xem, đến ngay cả hoa khôi số một của trường cũng bị cậu ta chọc tức tới mức như vậy!”

Đám con trai thầm lắc đầu, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt như cười trên sự đau khổ của người khác và với biểu cảm như đang đợi kịch hay.

Tề Văn Long bừng tỉnh. Cậu ta đang định không biết có nên lên tiếng thay Diệp Thiên giải thích với Hoa Lộng Ảnh hay không thì Hoa Lộng Ảnh đã lên tiếng trước.

Giọng cô yếu ớt, hơi run rẩy, đôi mắt trở nên mơ màng.

“Thật sự là anh, thật sự…là anh rồi!”

Cô cầm lấy khoen lon, giống như nhìn thấy bảo vật quý hiếm và khẽ đưa lên trước mặt.

Phía mặt sau của cái khoen là chữ cái được khắc rõ ràng bằng đá.

Y

and

T

Ying và Tian

Một giây sau, tất cả mọi người có mặt trong lớp đều há mồm trợn mắt, nín thở như có sét đánh ngang tai.

Trong mắt bọn họ, Hoa Lộng Ảnh – nữ thần cao quý, thánh khiết số một lại dang rộng đôi tay lao về phía trước.

Dưới cái nhìn chăm chăm của đám đông, cô chẳng hề do dự, chẳng hề quan tâm, cứ thế lao vào lòng Diệp Thiên, và dường như dùng hết sức lực ôm chặt lấy cậu.
“Anh là đồ khốn, anh đúng là đồ khốn!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.