“Diệp Thiên, tôi vốn cho rằng cậu là một viên ngọc chưa được mài giũa, nhưng bây giờ xem ra cậu chỉ là một hòn đá không hề tỏa sáng”.
Tiêu Trường Hà khẽ lắc đầu: “Mỗi năm có bao nhiêu sinh viên xuất sắc của trường trọng điểm tranh nhau vỡ đầu để vào làm trong doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Tiêu, cậu có biết không?”.
“Còn cậu lại vì chuyện đi học ở đại học Thủ Đô mà từ bỏ cơ hội tôi cho, đúng là ngoan cố!”.
“Tôi vốn còn định đào tạo cậu một thời gian, sau này Giai Lệ muốn ở bên cạnh cậu cũng không phải không thể, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi”.
Giọng nói ông ta trở nên lạnh nhạt hơn.
“Nếu cậu đã không đồng ý với đề nghị của tôi, vậy tôi sẽ không giúp cậu bất cứ chuyện gì. Cậu đã muốn ở bên cạnh Giai Lệ thì đối thủ mà cậu sẽ gặp tiếp sau đây, cậu hãy tự mình giải quyết. Tốt hay xấu đều là do cậu tự chọn!”.
“Tối nay, ‘thánh cổ phiếu nhỏ’ Lạc Tư Đồ sẽ đến Côn Thành. Cậu ta sẽ đối xử với cậu thế nào, cậu tự mình suy nghĩ đi!”.
“Cậu ra ngoài đi, giữa tôi và cậu không còn gì để nói nữa!”.
Ông ta nói xong, phất tay, ra lệnh đuổi khách với Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại không biến sắc, khẽ gật đầu với Tiêu Trường Hà, đứng lên.
Cậu ra đến cửa thì dừng chân lại.
“Ông cụ Tiêu, những lời ông nói với cháu hôm nay, từng câu từng chữ đều là lời tận đáy lòng, Diệp Thiên rất cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348994/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.