Chương trước
Chương sau
Ánh mắt ông ta chăm chú, chỉ mới vừa rồi ông ta đã gọi điện thoại cho Thẩm Lập Niên chủ tịch Tập đoàn Thịnh Vinh. Hai người có hoàn cảnh giống nhau, đều mất đi đứa con trai yêu quý, coi Diệp Thiên như kẻ thù không đội trời chung.

Lần này, nhà họ Hoàng và nhà họ Thẩm bắt tay với nhau, bọn họ nhất định phải đẩy Diệp Thiên vào vực sâu mãi mãi không gượng dậy nổi.

“Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, lần này tôi sẽ bắt cậu nợ máu trả bằng máu!”.


Sát ý trong mắt ông ta lóe lên, sự hung ác càng hiện rõ.

Ở cổng sân bay Côn Thành, Cố Giai Lệ mặc đồ mát mẻ, đeo cặp kính râm dày cộm che đi nửa gương mặt, nhưng Diệp Thiên vẫn nhận ra cô ngay cái nhìn đầu tiên.

“Anh Diệp Thiên!”.

Nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, Cố Giai Lệ nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với cậu.

“Bây giờ chúng ta đi tới nhà họ Tiêu luôn, hay là muộn chút nữa mới đi?”.

Diệp Thiên đeo cặp xách một quai giản dị, giống hệt sinh viên đại học quần áo gọn nhẹ đi du lịch, mỉm cười hỏi.

“Chúng ta qua đó luôn đi, vừa rồi bà ngoại gọi điện cho em, nói có anh họ đến đón chúng ta, bây giờ chắc cũng sắp đến sân bay rồi”.

Cố Giai Lệ cười ngọt ngào nói.

“Vậy à?”.

Diệp Thiên gật đầu, ngồi trò chuyện cùng Cố Giai Lệ ở bên rào chắn. Khoảng mười mấy phút sau, tiếng chuông điện thoại của Cố Giai Lệ vang lên, cô bắt máy khách sáo vài câu. Chưa tới một phút, một thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh lục đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người thanh niên mặt mũi tuấn tú, trông rất trung hậu nhã nhặn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, vô cùng ấm áp. Anh ta ăn mặc gọn gàng lịch thiệp, vẻ ngoài giống một người thành công.

Đi bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp, hai chân thon dài, mặt mũi xinh hơn Cố Giai Lệ một chút, đang mỉm cười gật đầu với bọn họ.

“Em là em họ Giai Lệ phải không?”.

Người thanh niên nhìn về phía Cố Giai Lệ, mặc dù anh ta đã nhìn thấy cô trên truyền hình nhiều lần, nhưng lúc này cô đeo kính râm, anh ta cũng không thể khẳng định.

“Là em, anh là anh họ Tiêu Lâm phải không?”.

Cố Giai Lệ mỉm cười gật đầu, kéo kính râm xuống một chút. Thanh niên tên Tiêu Lâm mỉm cười gật đầu, ra dấu mời.

“Giai Lệ, đi thôi, xe đang ở bên kia”.

Cố Giai Lệ đáp lại một tiếng, vòng hai tay qua cánh tay của Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, chúng ta đi thôi!”.

Diệp Thiên vừa đứng dậy, lúc này hai thanh niên nam nữ mới chú ý đến cậu. Thấy Cố Giai Lệ thân thiết với Diệp Thiên như vậy, hai người đều ngẩn ra, đồng thời biến sắc.



Trước kia, mặc dù Diệp Thiên ngồi chung chỗ với Cố Giai Lệ, nhưng hai người chia ra ngồi hai băng ghế khác nhau. Cộng thêm Diệp Thiên ăn mặc giản dị, ngoài trang phục vận động hàng hiệu trên người ra thì chỉ đeo một chiếc cặp xách bình thường, khiến hai người nam nữ trẻ tuổi tự động bỏ qua cậu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.