Chương trước
Chương sau
Cậu ta cứ ngỡ mình tu được nội lực, trở thành võ giả nội gia là đã đủ lĩnh hội sự kì diệu của thế gian này. Nhưng giờ đây, Diệp Thiên tùy tiện ra tay lại khiến cậu ta kinh hãi tột cùng, hoàn toàn vượt ngoài nhận thức của cậu ta.

Hai đàn anh ngồi cùng bàn từng giễu cợt Diệp Thiên lúc trước lập tức run rẩy cả người, ngã ngồi dưới đất.

Lúc trước bọn họ giúp Lí Vân Phi lăng mạ Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên ra tay với họ, vậy thì kết cục của bọn họ phải chăng cũng giống như Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa?


Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.

Tất cả mọi người đều im lặng. Những doanh nhân giàu có từng chìm nổi trong biển thương nghiệp, quen nhìn thấy những trường hợp lớn cũng biến sắc. Ai nấy câm như hến, nhìn Diệp Thiên như nhìn quái vật.

Ngô Lăng Hiên run lẩy bẩy, vất vả lắm mới hoàn hồn được, nhìn Diệp Thiên đầy sợ hãi.

“Cậu, cậu đã làm gì? Cậu giết bọn họ rồi sao? Cậu dám giết người trước mặt nhiều người như vậy?”.

Diệp Thiên nghe hỏi lại không có hành động nào, chỉ thản nhiên nói: “Nếu không phải nể mặt Ngô Quảng Phú, bây giờ anh đã là người chết rồi”.

“Ngay cả bố anh ở trước mặt tôi cũng không dám nói những lời như vậy, anh lại dám bắt tay với người khác khiêu khích tôi. Tôi rất tò mò, ai cho anh lá gan này?”.

Nghe Diệp Thiên nói, ánh mắt của Ngô Lăng Hiên chợt thay đổi.

Cậu ta nghĩ tới một người, người đó một mình trấn áp tỉnh Xuyên, ngay cả người kiêu ngạo như bố cậu ta cũng cam lòng nghe theo sự điều khiển của người đó. Bố cậu ta còn định giới thiệu cậu ta cho người đó, để người đó chỉ dẫn cậu ta vài chiêu.

Bây giờ nghe khẩu khí của Diệp Thiên, lẽ nào…

Đúng lúc đó, một tiếng quát vang vọng cả hội trường.

“Ai đang làm loạn ở đây?”.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba ông lớn Ngô Quảng Phú, Lâm Thiên Nam, Từ Uyên Đình thuộc Tập đoàn Lăng Thiên tách đám đông đi vào, sau lưng có một nhóm người áo đen hùng dũng đi theo.

Ba ông lớn đỉnh cao tiến vào, mọi người đều cảm thấy yên lòng hơn nhiều. Có ba ông lớn ở đây, cho dù Diệp Thiên hung ác đến đâu có lẽ cũng sẽ kiêng kị.

Ba người vừa vào đều có vẻ nặng nề, nhất là khi nhìn thấy Ngô Lăng Hiên ngã ngồi dưới đất, hai tay đã gãy, trong mắt Ngô Quảng Phú dâng lên sát ý.

Ba người bước đến phía trước, Diệp Thiên trùng hợp xoay người lại vào lúc này.

Nhìn thấy Diệp Thiên, hai chân của cả ba đều giống như bị đóng đinh, không nhúc nhích nổi, vẻ mặt đầy kinh hãi.

“Cậu Thiên?”.

Ngô Quảng Phú hơi khựng lại, trái tim chùng xuống.

“Chủ tịch!”.

Lâm Thiên Nam và Từ Uyên Đình lập tức cúi đầu chào, hành lễ với Diệp Thiên, ngữ điệu vô cùng tôn sùng.

Nghe ba người xưng hô và phản ứng với Diệp Thiên, tất cả mọi người đều rùng mình.

Ngô Lăng Hiên vừa khôi phục tinh thần gần như hóa đá.

Lúc này cậu ta mới hiểu, vì sao lúc nghe đến tên Diệp Thiên lại cảm thấy quen tai như vậy. Ngô Quảng Phú từng nói với cậu ta tên họ của Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên. Nhân vật tuyệt thế trấn áp tỉnh Xuyên, võ thuật siêu phàm, một tay sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên kia chẳng phải tên là Diệp Thiên sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.