Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên thong thả bước về phía trước, lướt qua Lí Vân Phi.

“Dừng ngay cái kiểu vờ vịt giả dối đó lại, diễn xuất của anh còn kém lắm”.

Có lẽ người khác không biết trò đó của Lí Vân Phi, nhưng sao mà có thể giấu được đại tông sư võ học ít ỏi trong thiên hạ như Diệp Thiên chứ?


Diệp Thiên vừa dứt lời đã đứng trước mặt Ba cậu ấm Lư Thành.

“Vốn dĩ coi các anh như ba đứa trẻ không định so đo với các anh, nhưng các anh lắm điều quá”.

Vừa dứt lời bàn tay cậu vung khẽ.

“Rầm!”.

Hoàng Hưng Hải là người đầu tiên cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn lan tới. Hai chân cậu ta bị đánh gãy, cả người bay ngược ra sau, đâm gãy mười mấy chiếc bàn.

Cơ thể Thẩm Trung Hoa cũng giống như bị đánh một đòn mạnh, xương sườn nơi ngực gãy liền mấy cái, tông thẳng về phía sân khấu, phá hủy toàn bộ thiết bị âm thanh.

Ngô Lăng Hiên có thân thủ mạnh nhất trong ba người kịp thời đưa tay chắn trước ngực, nhưng cậu ta hoàn toàn không thể ngăn đỡ luồng sức mạnh đó. Hai tay vang lên tiếng xương gãy, bị đánh bay ra xa mười trượng.

Trong ba người, cậu ta có thể trạng khỏe nhất, tuy bị thương nặng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng dậy, vẻ mặt đầy sửng sốt.

“Cậu, sao cậu dám ra tay?”.

Cậu ta vô cùng kinh ngạc, Diệp Thiên trông nho nhã yếu đuối, thế mà chỉ vung cánh tay lên đã khiến ba người bọn họ bị thương nặng trong nháy mắt.

Điều làm cậu ta không thể tin nổi là Diệp Thiên lại dám ra tay ở trước mặt mọi người, ngay trong lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên.

Mặc dù ban nãy ba người bọn họ đối đầu kịch liệt với Diệp Thiên, nhưng dù có muốn đối phó với cậu cũng phải đợi bữa tiệc kết thúc, hoặc là lúc Diệp Thiên rời khỏi nơi này. Bọn họ tuyệt đối không dám gây ra động tĩnh lớn ở đại sảnh tiếp đãi khách.

Bởi vì đây là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên, ai dám náo loạn ở đây đồng nghĩa sẽ đối địch với Tập đoàn Lăng Thiên. Tất cả mọi người đừng nói là bọn họ, ngay cả bố bọn họ cũng không có can đảm đó.

Nhưng Diệp Thiên lại ra tay không hề nể nang, thậm chí đánh Hoàng Hưng Hải bay đi đâm gãy mười mấy chiếc bàn, phá hoại sân khấu, chẳng khác nào đắc tội chết với Tập đoàn Lăng Thiên. Cậu ta không thể tưởng tượng được sao Diệp Thiên lại gan như vậy.

Lí Vân Phi ở sau lưng Diệp Thiên cũng nhìn đăm đăm, không thể tin được.

“Võ giả nội gia?”.

Vào lúc Diệp Thiên ra tay, cậu ta đã cảm giác được khí tức của nội lực. Không chỉ như vậy, Diệp Thiên chỉ vung ống tay áo là có thể đánh ba người thành niên nhóm Ngô Lăng Hiên bị thương nặng, cho dù cậu ta có dốc hết sức cũng không làm được.

Cậu ta không tin nổi, Diệp Thiên mà mình khinh thường cũng là một võ giả nội gia, vả lại dường như còn mạnh hơn cậu ta nhiều.

“Sao có thể như vậy?”.

Trong lúc cậu ta sửng sốt, Diệp Thiên đã lạnh lùng lên tiếng.

“Người khác không dám ra tay ở đây, nhưng tôi có gì mà không dám?”.

“Đừng nói là làm các anh bị thương, tôi giết luôn các anh thì đã sao?”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.