Chương trước
Chương sau
Chỉ có mấy người Sở Thần Quang thấy buồn cười.

Với thân phận của Diệp Thiên dù là bố của Ba cậu ấm Lư Thành đến thì cũng bị đè đầu, buồn cười là ba người bọn họ còn tự thấy mình hay lắm, dồn ép Diệp Thiên.

“Vân Phi, cậu muốn nói đỡ cậu ta?”.


Ánh mắt Ngô Lăng Hiên hơi thay đổi, cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ một lúc sau cậu ta đã ngay lập tức hiểu được mục đích của Lí Vân Phi, rồi ra hiệu cho Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa.

Hai người hiểu ý ngay, Thẩm Trung Hoa ngẩng đầu sải bước, tiến về phía trước một bước, gằn giọng nói: “Anh Vân Phi, anh muốn ra mặt cho thằng ranh này, nể mặt anh chúng tôi có thể tha cho cậu ta, Nhưng cậu ta phải dập đầu xin lỗi bọn tôi hoặc chui qua háng bọn tôi, chọn một trong hai đều được”.

Ngô Lăng Hiên và Hoàng Hưng Hải cũng khoanh tay, gật đầu.

“Ba vị, các cậu có phải quá đáng quá rồi không?”.

Lí Vân Phi cau mày, vẻ mặt không vui cho lắm, nhưng thực ra trong lòng đã cười tươi như hoa.

Mặc dù cậu ta lên tiếng nói đỡ cho Diệp Thiên, nhưng thực ra chỉ muốn khiến ba người nhóm Ngô Lăng Hiên sỉ nhục Diệp Thiên hăng hái hơn.

Nếu Diệp Thiên chấp nhận đề nghị, quỳ xuống trước mặt mọi người hoặc chịu nỗi nhục chui háng, vậy việc này sẽ mãi là nỗi nhục của Diệp Thiên, không thể xóa mờ, còn cậu ta vẫn trên cơ, còn có tiếng tốt là giúp Diệp Thiên.

“Anh Vân Phi, chúng tôi nể mặt anh nên mới cho cậu ta một cơ hội, chọn một trong hai. Nếu cậu ta không bằng lòng chấp nhận vậy xin anh Vân Phi đứng qua một bên, đừng có lo chuyện bao đồng, hôm nay chúng tôi chắc chắn phải xử đẹp cậu ta”.

Thẩm Trung Hoa đắc ý ra mặt, đặc biệt là khi nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết lại gần Diệp Thiên như vậy, trong lòng cậu ta càng bực bội.

Cậu ta âm thầm thề, hôm nay nhất định phải khiến Diệp Thiên không thể trở mình được, khiến cậu mất hết thể diện trước mặt Kỷ Nhược Tuyết.

“Diệp Thiên, thế này…”, Lí Vân Phi có vẻ khó xử, chuyển sang Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, cậu còn đợi gì nữa? Khó lắm Vân Phi mới giành được cơ hội này cho cậu, còn không mau quỳ xuống xin lỗi đi, chẳng lẽ cậu muốn chết thật?”.

“Đúng đó, Diệp Thiên, cậu còn do dự cái gì?”.

Mấy người cùng bàn đều châm dầu vào lửa, cực kỳ bất mãn với Diệp Thiên.

Theo bọn họ thấy, Lí Vân Phi đứng ra mới mới giành được cọng rơm cứu mạng cho Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên hình như cực kỳ không biết điều, không có phản ứng gì, khiến bọn họ vô cùng bất bình.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Tuyết lóe lên, khóe môi nhếch lên thành một độ cong, cô ấy biết rất rõ người đàn ông bên cạnh mình rốt cuộc có bản lĩnh đáng sợ thế nào.

Quả nhiên, cuối cùng Diệp Thiên cũng đứng dậy vào lúc này.

“Bảo tôi xin lỗi?”.

Cậu cười mỉm chi, nhìn quét Lí Vân Phi.

“Lí Vân Phi, tôi những tưởng thành viên chính thức của Long Nhận dù thế nào cũng là một nhân vật tầm cỡ, nhưng giờ xem ra chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân chỉ biết giở trò sau lưng”.

“Đánh giá cao anh rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.