Chương trước
Chương sau
Đối mặt với hai trong ba cậu ấm Lư Thành, Diệp Thiên lại không hề biến sắc, chỉ cười khẽ lắc đầu.

“Cũng không đủ!”.

Mọi người nghe vậy thì đổi sắc mặt, đã không còn là giễu cợt nữa, mà là thương hại cho Diệp Thiên.


Trước hai cậu ấm này, biểu hiện của Diệp Thiên lúc này giống như điếc không sợ súng, giữ vững tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Nhưng loại kiên trì này chỉ mỏng manh như tờ giấy, chẳng phải cũng sẽ bị giẫm nát trước khí thế của hai người này sao?

Bây giờ càng cứng đầu thì lát nữa sẽ phải trả cái giá càng nghiêm trọng.

“Ha ha!”.

Ngô Lăng Hiên và Thẩm Trung Hoa cười khẩy, ánh mắt nhìn Diệp Thiên càng trở nên lạnh lùng.

“Chà chà, ai mà khẩu khí lớn thế, ngay cả Lăng Hiên và Trung Hoa các cậu mà cũng không coi ra gì?”.

Một giọng nói bỡn cợt vang lên, một thanh niên khác bước tới, đứng bên cạnh Ngô Lăng Hiên và Thẩm Trung Hoa.

“Nhãi ranh, cậu thật là thú vị, hai trong ba cậu ấm Lư Thành đứng trước mặt cậu, vậy mà cậu lại thấy họ không đủ tư cách khiêu khích cậu”.

“Thế bây giờ Hoàng Hưng Hải tôi cũng góp vui thì sao?”.

Mọi người lại chấn động lần nữa. Hoàng Hưng Hải cũng là một trong ba cậu ấm Lư Thành trước đây. Bây giờ, ba người từng là cậu ấm trấn áp Lư Thành đều hội tụ về một chỗ, đúng là Thái Sơn đè đầu.

Cho dù là nhà họ Hàn ở Thành Môn đối mặt với ba người họ, e rằng cũng phải giật gấu vá vai, nhượng bộ mấy phần.

Giờ đây, một mình Diệp Thiên đối mặt với ba cậu ấm Lư Thành bắt tay với nhau, tất cả mọi người đều âm thầm mặc niệm cho cậu.

Đây vốn là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên, bây giờ lại như biến thành hội thảo phạt của tất cả mọi người nhằm vào Diệp Thiên.

Hoàng Hưng Hải khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt.

“Bây giờ ba cậu ấm Lư Thành chúng tôi đều đứng trước mặt cậu, cậu còn cảm thấy chúng tôi không đủ tư cách khiêu khích cậu không?”.

Những người ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, nhất là mấy người thân thiết với Lí Vân Phi suýt chút nữa thì cười nghiêng ngả. Theo bọn họ thấy, bất kể là Hoàng Hưng Hải, Ngô Lăng Hiên, hay Thẩm Trung Hoa, một người trong số họ đã đủ để nghiền nát Diệp Thiên.

Bây giờ ba người tề tựu thì đúng là không chừa đường sống, cho dù có mười Diệp Thiên, e rằng tối nay cũng bị lột mất một lớp da.

“Ba cậu ấm Lư Thành?”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cười thành tiếng.

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu đang thở dài cảm khái cho hoàn cảnh của mình sắp tới, đã rơi vào tuyệt vọng, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến mọi người hóa đá lần nữa.

“Cho dù ba người các anh cộng lại vẫn không đủ tư cách để khiêu khích tôi!”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, cứ như người đứng trước mặt không phải “Ba cậu ấm Lư Thành”, mà là ba người bình thường không có thân phận, chống lưng gì.

Lúc cậu nói không ít người đã ngoảnh đầu qua, chỉ cảm thấy xem nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ba cậu ấm Lư Thành tề tụ, chỉ nhắm vào một mình Diệp Thiên, nếu là bất cứ ai khác thì lúc này đã nhận thua đầu hàng, cầu xin bỏ qua rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.