Thẩm Trung Hoa tự báo thân phận, những người xung quanh sau cơn kinh ngạc qua đi, đồng thời quay sang nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hả hê.
Ba cậu ấm ở Lư Thành làm gì có ai là kẻ vô dụng? Thẩm Trung Hoa đã tìm tới tận nơi, một kẻ “vô danh tiểu tốt” như Diệp Thiên làm sao đối phó được?
Kỷ Nhược Tuyết sáng mắt lên, cô ấy biết Thẩm Trung Hoa tìm Diệp Thiên là vì cô ấy, nhưng cô ấy không định mở miệng nói giúp cậu nửa câu.
Với năng lực của Diệp Thiên, cho dù là mười hay trăm người như Thẩm Trung Hoa, cậu cũng chỉ coi như con kiến. Cô ấy vốn muốn gây rắc rối cho cậu, để cậu không quên được sự tồn tại của cô ấy.
“Thẩm Trung Hoa?”.
Trái với sự kinh ngạc và sửng sốt của những người khác, vẻ mặt Diệp Thiên lại bình thản.
“Nghe cũng chưa từng nghe qua, nhân vật nhỏ bé như anh thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, nên cút đi đâu thì cút đi, đừng làm phiền tôi”.
“Dựa vào anh thì vẫn chưa đủ tư cách để khiêu khích tôi!”.
Diệp Thiên vừa dứt lời, những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt xem thường, như nhìn một thằng ngốc.
Trên tỉnh Xuyên rộng lớn, người mà Thẩm Trung Hoa không dám khiêu khích đúng là có vài người, nhưng mấy người đó đều là nhân vật như rồng thần trên trời, ít nhất cũng cùng đẳng cấp với Thẩm Lập Niên bố cậu ta.
Còn Diệp Thiên rõ ràng không nằm trong số đó.
“Cậu trai trẻ này đúng là ngông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348969/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.