Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường và tiếc nuối. Khinh thường là đối với Diệp Thiên, còn tiếc nuối là với Tiếu Văn Nguyệt.

Chị Lí lên xe của Âu Hạo Thần, ngồi ở ghế sau cùng với Đỗ Giai Giai, thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu.

“Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào vậy? Bất kể là Thần Quang hay Vân Phi, ai không ưu tú hơn cậu Diệp Thiên kia chứ?”.


“Cậu Diệp Thiên kia chẳng có bản lĩnh gì đã đành, đối xử với người khác cũng chẳng lịch sự. Bây giờ ai cũng có xe ngồi, cậu ta ngay cả chiếc xe cũng không có, còn khiến Nguyệt Nguyệt vất vả đứng đón xe với cậu ta, Tinh Tinh cũng bị liên lụy”.

“Haizz!”.

Chị Lí khẽ lắc đầu, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt cũng xem như quan hệ thân thiết, nhưng thấy Tiếu Văn Nguyệt lựa chọn như vậy thì không khỏi thở dài tiếc hận.

Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần nghe thế, trên mặt đều thoáng qua nụ cười mất tự nhiên.

Đùa gì chứ, người ta đường đường là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, tài sản trăm tỷ mà không lái nổi xe sao? Chỉ là không muốn lái, hoặc là lười lái mà thôi!

“Chị Lí, chuyện này… Diệp Thiên không đơn giản như bề ngoài đâu, chị đừng tùy tiện đánh giá cậu ấy”.

Đỗ Giai Giai liếc nhìn chị Lí, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Không đơn giản sao?”.

Chị Lí có vẻ bất đắc dĩ: “Một thằng nhóc nghèo nàn, dám ở cùng với con gái đại gia như Nguyệt Nguyệt, còn khiến Nguyệt Nguyệt tình nguyện đứng đón xe cùng cậu ta, đúng là không đơn giản”.

Thấy chị Lí không hiểu, Đỗ Giai Giai cũng không tiện giải thích quá rõ, đành quay đầu đi.

Nhìn người thiếu niên ấy thản nhiên đứng bên đường, trong lòng cô ta có muôn vàn cảm xúc đan xen. Nếu không phải Diệp Thiên lúc nào cũng tỏ ra bình thường, khiêm tốn hàm súc như vậy, thì sao cô ta lại nhìn lầm người, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên?

Nghĩ đến đó, vẻ tiếc hận trong mắt cô ta càng thêm đậm sâu.

Ở bên này, ba người Diệp Thiên vẫn chưa gọi được xe, bỗng một chiếc xe Jeep cao to đi ngang qua.

Lí Vân Phi hạ cửa sổ xe xuống, trên mặt mang theo nụ cười khó đoán.

“Nguyệt Nguyệt, các em đang bắt xe à? Diệp Thiên không có xe sao?”.

Cậu ta nhìn như vô tình hỏi, nhưng thực ra là cố ý, muốn khiến Diệp Thiên khó xử.

Một chiếc Ford ba trăm nghìn tệ theo sau xe Jeep, thanh niên họ Tống lái xe Ford cố ý châm chọc: “Haizz, năm nay theo đuổi con gái đều là kiểu giản dị đơn thuần vậy sao?”.

“Xem sinh viên đại học như chúng ta, những anh chàng theo đuổi hoa khôi của trường hay của khoa, ai mà không có xe sang như mưa, hoa hồng trải đầy đất. Xem ra chúng ta già rồi, không theo kịp tư tưởng của bọn trẻ”.

Cậu ta cố ý nói lớn tiếng để mấy người Tiếu Văn Nguyệt nghe rõ, trên xe còn vang lên tiếng cười nhạo không hề kiêng dè.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, liếc mắt nhìn, trong mắt đã có vẻ mất kiên nhẫn.
Sở dĩ cậu không quan tâm đến mấy người này chỉ vì cậu không muốn để ý sự khiêu khích của đám sâu kiến, nhưng không có nghĩa một con kiến có thể diễu võ dương oai trước mặt cậu hết lần này đến lần khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.