Chương trước
Chương sau
Tiếu Văn Nguyệt của ngày xưa luôn nhã nhặn đúng mực, chưa bao giờ có tranh chấp với bất kì ai, hoàn toàn mang phong thái của một nữ thần.

Nhưng hôm nay, Tiếu Văn Nguyệt lại giống như một nữ anh hùng bảo vệ chồng, lời nói sắc bén không nể tình ai, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, sau đó lại âm thầm buồn bực.

Tiếu Văn Nguyệt nói hai thanh niên họ La và họ Tống không đủ tư cách ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, mà thân phận địa vị của những người đang ngồi đây đều không hơn kém hai người họ bao nhiêu, vậy chẳng phải nói bọn họ cũng không đủ tư cách ngồi cùng bàn với Diệp Thiên hay sao?


“Tiếu Văn Nguyệt, ý cô là sao?”.

Người thanh niên họ Tống nổi giận, vô cùng căm phẫn.

“Tôi chỉ hi vọng anh Tống và anh La nhìn rõ địa vị của mình, đừng tự chuốc lấy nhục”.

Tiếu Văn Nguyệt không hề khách sáo, thẳng thừng đáp trả.

Tính cách của cô ta vốn không phải như vậy, nhưng hôm nay Diệp Thiên là cô ta mời đi cùng. Vừa đến chỗ này đầu tiên là bị Lí Vân Phi gây hấn, sau đó lại bị mọi người “vây công”, đương nhiên cô ta sẽ không khách sáo nữa.

Hai người thanh niên đều nghẹn họng không nói nên lời, Lí Vân Phi ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Tiếu Văn Nguyệt bảo vệ một người đàn ông như vậy, nhưng người đàn ông đó lại không phải cậu ta!

“Xem ra Nguyệt Nguyệt thật sự thích thằng nhóc này, hừ!”.

Cậu ta thầm hừ trong lòng, đang do dự có nên đứng dậy nói chuyện hay không thì ánh mắt của Diệp Thiên đột nhiên lướt tới, vẻ mặt trêu đùa.

“Trưa hôm nay anh bảo tôi đi nghe ngóng xem Long Nhận là gì…”.

“Bây giờ tôi lại rất muốn biết, anh đã được chọn vào Bắc Long Nhận hay Nam Long Nhận?”.



Mắt Diệp Thiên khẽ ngước lên, nhìn thẳng vào Lí Vân Phi.

Mấy người bên cạnh đều tròn mắt ra, vô cùng thắc mắc.

Bọn họ đa phần đều là còn đang đi học hoặc là làm ăn kinh doanh, hoặc là không đủ đẳng cấp, gần như không biết “Long Nhận” là gì, càng không cần nói đến “Bắc Long Nhận” và “Nam Long Nhận”.

Lí Vân Phi còn chưa trả lời, chị Lí ở bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt đã hỏi với vẻ kỳ lạ: “Long Nhận là gì vậy?”.

Ngoài Sở Thần Quang ra, những người còn lại đều tỏ vẻ khó hiểu, ngay cả trạng nguyên của tỉnh là Âu Hạo Thần cũng cảm thấy mơ hồ, rõ ràng là không hiểu gì cả.

Trong số mấy người này, một thanh niên lớn tuổi nhất thốt lên.

“Long Nhận? Lẽ nào là đội bảo vệ đặc biệt thần bí nhất của Hoa Hạ chúng ta sao?”.

Cậu ta vừa lên tiếng, những người còn lại đều nhìn về phía cậu ta, chờ đợi cậu ta nói tiếp.

Cậu ta nhìn Lí Vân Phi một cái, phát hiện ra Lí Vân Phi đang ngồi ngay ngắn, chỉ là nâng tách trà lên, không có nhiều xáo động gì, khiến đầu óc cậu ta liền cảm thấy khó hiểu.

Chỉ nghe cậu ta nói tiếp: “Nghe đồn rằng Hoa Hạ chúng ta từ những năm 50 đến nay, luôn có một đội ngũ thần bí vô cùng đặc biệt, đội ngũ này không thuộc về bất cứ tổ chức nào, hoàn toàn độc lập, chỉ chấp nhận sự điều phối trực tiếp từ chỉ huy cao nhất, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho các nhân vật quan trọng của Hoa Hạ!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.