Chương trước
Chương sau
Bàn tay Lí Vân Phi dừng lại giữa không trung, cậu ta không thấy bất ngờ mấy, ngược lại tỏ vẻ khinh thường.

Đổi lại là người khác khiêu khích cậu ta, nói thẳng mặt muốn theo đuổi bạn gái của cậu ta, cậu ta đã sống mái trực tiếp với người đó lâu rồi. Thái độ không bắt tay, không làm quen của Diệp Thiên nhìn như cứng rắn, nhưng thực ra lại đang sợ hãi né tránh, khiến cậu ta càng thêm tự tin.

Một thanh niên ngồi bên cạnh cậu ta thấy tình hình như vậy thì đột nhiên đứng dậy, không thân thiện nói với Diệp Thiên: “Này cậu, Vân Phi đã có ý tốt muốn làm quen với cậu, cậu không bắt tay thì thôi, còn nói không có hứng làm quen với cậu ấy? Khẩu khí cũng lớn quá nhỉ?”.


“Hôm nay, ở đây là buổi họp mặt cán bộ Hội học sinh mấy khóa gần đây của trường Tam Trung, Vân Phi từng là phó hội trưởng Hội học sinh, nói khó nghe một chút, cậu chỉ là một người ngoài. Nếu cậu đã không muốn làm quen với cậu ấy, có phải cậu cũng không muốn làm quen với những người đang ngồi đây như chúng tôi không?”.

Cậu ta và Lí Vân Phi từng là bạn cùng trường, quan hệ vô cùng thân thiết, Lí Vân Phi cũng từng giúp đỡ cậu ta không ít. Cậu ta biết Lí Vân Phi có ý với Tiếu Văn Nguyệt, bây giờ thấy Diệp Thiên không nể mặt Lí Vân Phi như vậy, đương nhiên phải lên tiếng biểu hiện một chút.

Mặc dù cậu ta không phải con nhà giàu quyền quý gì, nhưng cũng là con trai một của ông chủ nhỏ ở khu Đông Thành. Nhân vật lớn thì cậu ta không đắc tội được, nhưng một thằng nhóc ăn mặc bình thường, không hề có tên tuổi gì như Diệp Thiên, cậu ta tự cho mình không có gì phải sợ.

Lúc này lại có một thanh niên khác lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.

“Phải, nếu cậu đã không muốn làm quen với phó hội trưởng trước kia của chúng tôi, vậy chi bằng cậu rời khỏi đây luôn đi, đến tham gia buổi họp mặt của chúng tôi làm gì?”.

Hai người kia lên tiếng, vài cán bộ Hội học sinh cùng khóa có quan hệ khá tốt với bọn họ cũng phụ họa, chỉ trỏ Diệp Thiên. Chỉ có đàn chị Lí lúc trước và đám Sở Thần Quang, Âu Hạo Thần vẫn im lặng, không dám nói tiếng nào.

Đàn chị Lí là vì nể mặt Tiếu Văn Nguyệt, còn đám Sở Thần Quang thì là không dám.

Thấy mọi người chỉ trích Diệp Thiên, bộ dạng nhằm vào người ngoài, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lạnh băng, lạnh lùng lên tiếng.

“Anh La, anh Tống, các anh có ý gì?”.

“Diệp Thiên đi cùng tôi tới đây, các anh dựa vào đâu mà đuổi anh ấy đi?”.

Tiếu Văn Nguyệt tỏ ra nghiêm túc: “Nói như vậy, có phải tôi cũng nên đi cùng anh ấy luôn không?”.

Hai thanh niên vừa lên tiếng kia lập tức xua tay.

“Đàn em nói vậy nặng lời rồi, đương nhiên bọn anh không có ý đó!”.

“Nhưng cậu ta không nể mặt Vân Phi, thậm chí còn không muốn bắt tay, em cũng thấy rồi đấy, đây rõ ràng là không xem trọng bọn anh”.

Đương nhiên bọn họ sẽ không đắc tội với Tiếu Văn Nguyệt. Buổi họp này ngoài miệng nói là họp Hội học sinh, nhưng thực ra Lí Vân Phi đã chủ động đề nghị với bọn họ, mục đích là có thể khiến Tiếu Văn Nguyệt đến đây, bọn họ nào dám để cô ta rời đi.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lóe sáng, đương nhiên cô ta biết quan hệ của hai người này với Lí Vân Phi, lập tức hạ quyết tâm, thấp giọng nói.

“Anh La, anh Tống, tôi vẫn luôn kính trọng các anh là đàn anh, nhưng tôi không thể không nói rõ với các anh vài điều”.

“Buổi họp ngày hôm nay là tôi nhờ anh ấy đi cùng tôi đến đây, nếu không, với thân phận địa vị của hai anh thì có tư cách gì ngồi cùng bàn ăn cơm với anh ấy?”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.