Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan. Tròn hai năm, cô ấy đều trải qua trong hồi ức và hối tiếc, đêm ngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưng cuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lời nói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.
Kỷ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thế nào. Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ, để cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỷ Viễn Hồng đã chiều theo ý của Kỷ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệng cho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết. Mặc dù Diệp Thiên không để trong lòng, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại nhớ mãi chuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏi sẽ gả cho Diệp Thiên.
Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phản đối. Cuối cùng Kỷ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục, cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để Kỷ Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.
Sở dĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thường Diệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổ đi ra từ rừng sâu núi thẳm.
Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỷ Nhược Tuyết, cô ta lại không nói được câu nào, không biết phải trả lời ra sao.
“Tiểu Tuyết, chị…”.
Kỷ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại xua tay, giống như người mất hồn.
“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yên tĩnh một mình”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348941/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.