“Tôi không chết, anh ấy đã cứu tôi. Ở trong núi sâu, anh ấy chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho tôi, đưa tôi rời khỏi cánh rừng chỉ toàn chim chóc thú hoang”.
“Hơn nữa, anh ấy còn tìm được linh dược có thể chữa mắt cho tôi. Nhờ có anh ấy, thế giới của tôi như được thắp lại sự sống, tôi lại dấy lên hi vọng với cuộc sống một lần nữa”.
“Không có anh ấy thì sẽ không có Kỷ Nhược Tuyết của ngày hôm nay, tôi cũng không thể đứng ở trên sân khấu như bây giờ”.
“Anh ấy đã giúp tôi thành công, cứu vớt thế giới của tôi. Bài hát “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất” chính là viết cho anh ấy, lời bài hát kể về những chuyện khi tôi và anh ấy gặp nhau”.
Cô ấy càng nói về sau, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Nhờ có anh ấy mới có tôi của hiện tại, nhưng tôi không biết vì sao người tốt lại luôn có số mệnh trắc trở. Anh ấy cứu tôi, đưa tôi về nhà, nói là rời đi tìm linh dược chữa mắt cho tôi, nhưng cuối cùng thuốc đã về, còn anh ấy… lại không quay về nữa, mãi mãi cũng không quay về nữa”.
Cô ấy đứng trên sân khấu, giống như đứa trẻ đầy bất lực, hai vai run run, gần như kêu khóc.
“Tôi thật sự rất muốn đứng ở trước mặt anh ấy, nói với anh ấy một tiếng cảm ơn, nói với anh ấy tôi thích anh ấy, thích đến mức không thể thoát ra, nhưng mọi thứ chỉ là hi vọng xa vời của tôi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348906/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.