Chương trước
Chương sau
“Tôi không chết, anh ấy đã cứu tôi. Ở trong núi sâu, anh ấy chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho tôi, đưa tôi rời khỏi cánh rừng chỉ toàn chim chóc thú hoang”.

“Hơn nữa, anh ấy còn tìm được linh dược có thể chữa mắt cho tôi. Nhờ có anh ấy, thế giới của tôi như được thắp lại sự sống, tôi lại dấy lên hi vọng với cuộc sống một lần nữa”.


“Không có anh ấy thì sẽ không có Kỷ Nhược Tuyết của ngày hôm nay, tôi cũng không thể đứng ở trên sân khấu như bây giờ”.

“Anh ấy đã giúp tôi thành công, cứu vớt thế giới của tôi. Bài hát “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất” chính là viết cho anh ấy, lời bài hát kể về những chuyện khi tôi và anh ấy gặp nhau”.

Cô ấy càng nói về sau, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Nhờ có anh ấy mới có tôi của hiện tại, nhưng tôi không biết vì sao người tốt lại luôn có số mệnh trắc trở. Anh ấy cứu tôi, đưa tôi về nhà, nói là rời đi tìm linh dược chữa mắt cho tôi, nhưng cuối cùng thuốc đã về, còn anh ấy… lại không quay về nữa, mãi mãi cũng không quay về nữa”.

Cô ấy đứng trên sân khấu, giống như đứa trẻ đầy bất lực, hai vai run run, gần như kêu khóc.

“Tôi thật sự rất muốn đứng ở trước mặt anh ấy, nói với anh ấy một tiếng cảm ơn, nói với anh ấy tôi thích anh ấy, thích đến mức không thể thoát ra, nhưng mọi thứ chỉ là hi vọng xa vời của tôi”.

“Thậm chí khi anh ấy rời đi, tôi còn không được nhìn thấy mặt mũi của anh ấy, gầy béo thế nào, cao thấp thế nào đều không biết”.

Cô ấy ngồi xuống, hai tay ôm mặt, nước mắt đã rơi đầy trên mặt đất.

“Cho nên, mỗi lần tôi đều hát bài này đầu tiên, tôi hát cho anh ấy, hi vọng anh ấy ở trên trời có thể biết tôi đang mở liveshow, có thể nhìn thấy tất cả về tôi hiện tại”.

Dưới sân khấu im lặng, giây lát sau mọi người bỗng chốc sục sôi.

Fans của Kỷ Nhược Tuyết cùng nhau giơ tay hét lớn.

“Tiểu Tuyết cố lên!”.

“Tiểu Tuyết em là tuyệt nhất, chúng tôi tin rằng anh ấy nhất định có thể thấy thành tựu của em ngày hôm nay”.

“Tuyết Tuyết, anh mãi mãi ủng hộ em, ủng hộ em cả đời, mong người trong lòng em có thể an nghỉ nơi thiên đường”.

Nhiều người hâm mộ rưng rưng nước mắt, đây vẫn là lần đầu tiên họ biết được quá khứ cảm động lòng người này. Cho dù là những phóng viên tin tức nhanh nhạy nhất cũng không biết Kỷ Nhược Tuyết từng có đoạn hồi ức khắc cốt ghi tâm này, càng không biết trong lòng cô ấy có một người như vậy tồn tại.

Nhạc đã phát được một nửa, Kỷ Nhược Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, trong giọng hát mang theo tiếng nức nở, nhưng không ai cảm thấy bất mãn, ngược lại đều nhiệt tình huơ lightstick. Ngay cả những người nổi tiếng hay doanh nhân giàu có cũng xúc động, âm thầm ủng hộ.

Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy xúc động, cô ta không ngờ tình cảm Kỷ Nhược Tuyết dành cho Diệp Thiên đã sâu đậm đến mức này. Cô ta quay sang Diệp Thiên, thấy khuôn mặt cậu cũng có vẻ sửng sốt.

Đúng vậy, Diệp Thiên cũng không ngờ một “người chết” như cậu lại có vị trí quan trọng trong lòng Kỷ Nhược Tuyết như vậy. Cậu càng không ngờ thời gian mình cứu Kỷ Nhược Tuyết, chữa khỏi mắt cho cô ấy còn chưa tới một tháng, vậy mà Kỷ Nhược Tuyết lại chấp nhất với cậu đến mức này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.