Chương trước
Chương sau
Liêu Như Thành đứng bên cạnh nhếch miệng cười khẩy, nói với giọng coi thường: “Lần trước gặp cậu, tuy cậu trông chẳng ra sao cả, nhưng được cái mồm mép, cũng có chút khí phách!”.

“Lần này lại chủ động tiếp cận Tiểu Tuyết, còn đi theo đến tận sơn trang Hồng Diệp, không thể không nói, bây giờ cậu đến tư cách để tôi nhìn thẳng cậu cũng không có đâu!”.


Ba cao thủ đỉnh cao lớp trẻ trong giới võ thuật Hoa Hạ đều nói Diệp Thiên một tràng không ra gì.

Lục Chí Minh ngây người ra tại chỗ với biểu cảm ngơ ngác, cậu ta vốn lo lắng bản thân gây mâu thuẫn với Diệp Thiên sẽ bị Lục Chí Văn quở trách, nhưng bây giờ Lục Chí Văn, Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành đều đứng ra nói Diệp Thiên, khiến cậu ta chưa kịp phản ứng.

Lí Thu Hà đứng ở bên cạnh nhìn ba người nói Diệp Thiên, trong lòng chỉ cảm thấy không thể ngờ.

Đường đường là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, Diệp Lăng Thiên uy danh thiên hạ, thế mà lại bị bọn họ nói cho không ra gì, còn nói Diệp Thiên có cố gắng mười năm cũng không bằng Lục Chí Văn, đúng là nực cười.

Với thực lực của Diệp Thiên lúc này, cả trăm nghìn nhà họ Lục cũng không so lại được, cô ta thực sự không biết ba người này sao lại có dũng khí nói ra những lời mỉa mai Diệp Thiên như vậy.

Ba người nói hơn mười câu liên tiếp, nhưng Diệp Thiên lại chỉ dửng dưng.

Cậu lạnh lùng lướt qua Liêu Như Thành, rồi nhìn thẳng vào Lục Chí Văn.

“Nếu là người phụ nữ của anh thì anh quản cho tốt vào, đừng để cô ấy tùy tiện chạy đến đi nhờ xe người khác!”.

“Còn hậu quả mà anh nói thì tôi lại rất muốn xem xem sao!”.

Cậu nói xong, quay sang nhìn Kỷ Nhược Yên.

“Hạng phụ nữ tự cho mình là nhất trên thế giới này đúng là không ít, nói thật nhé, tôi cũng rất khâm phục trí tưởng tượng của cô đấy!”.

“Kỷ Nhược Tuyết đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường, cứu cô ấy chỉ là việc làm theo bản năng, còn tôi không có hứng thú gì tiếp cận cô ấy cả!”.

“Làm con rể nhà họ Kỷ các cô? Hừ, một nhà họ Kỷ cỏn con có tài cán gì để Diệp Thiên tôi phải nương tựa? Trong mắt tôi, cho dù mười hay một trăm nhà họ Kỷ thì cũng chẳng là gì cả!”.

Diệp Thiên đút một tay vào túi, đi lướt qua nguòi Kỷ Nhược Yên.

“Tôi đến sơn trang Hồng Diệp là tham dự buổi từ thiện, không liên quan gì đến Kỷ Nhược Tuyết hết!”.

“Lần này tôi coi như mấy người ngu muội, tôi không chấp mấy người, nhưng lần sau nếu còn đứng trước mặt tôi nói này nói nọ, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”.

“Các người tốt nhất đừng nghĩ đây chỉ là nói đùa!”.

Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Diệp Thiên đã trở nên lạnh lại.
Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên đối mặt với bọn họ lại không hề nhượng bộ, thậm chí còn buông lời uy hiếp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.