Chương trước
Chương sau
Nhưng người trong giới võ thuật chỉ coi quần áo như vật che thân mà thôi, thứ mà cậu ta coi trọng là thực lực và tiềm năng của một người, nhưng trên người Diệp Thiên cậu ta không nhìn thấy có chút thực lực nào cả, thực sự không có gì nổi bật.

Những nhân vật máu mặt thực sự như bố cậu ta là Lục Thiên Thư, hoặc Quách Dương “Cuồng Thương” chưởng môn Tam Tuyệt Môn, có ai mà không khí thế ngút trời, xưng bá bốn phương chứ?

Cho dù là giấu tài đi nữa, nhưng hơi thở của một vị võ giả thì không thể che giấu được, khi ở bên cạnh những người đó đều sẽ cảm nhận được một cảm giác áp bức nhẹ, còn Diệp Thiên, thực sự quá thể bình thường.


Đương nhiên không thiếu những võ giả ở cảnh giới cao đã đạt đến trạng thái trở về nguyên trạng, tự khống chế được mọi thứ, nhìn bề ngoài không thể suy đoán được, nhưng Diệp Thiên còn trẻ măng làm sao đến cảnh giới đó được?

Cậu ta thực sự không hiểu nổi Diệp Thiên có tài cán gì lại khiến Kỷ Nhược Tuyết ngày đêm mong nhớ như vậy.

Cậu ta tự hỏi cậu ta mạnh hơn Diệp Thiên phải đến trăm nghìn lần, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại không bao giờ để ý đến cậu ta, luôn là thái độ lạnh nhạt, khiến lòng đố kỵ lại nhen nhóm trong lòng cậu ta.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi ngước lên, nhìn qua mặt vài người vừa đến, mấy người này đều là cao thủ đỉnh cao lớp trẻ Hoa Hạ, nhưng cậu lại không chút biểu cảm, thậm chí còn không cho vào đầu mấy câu nói của Lục Chí Văn.

Kỷ Nhược Yên quay đầu sang, ánh mắt nheo lại, trầm giọng nói: “Diệp Thiên, chuyện đến nước này, tôi phải nói rõ hết mọi chuyện với cậu!”.

“Khi nói với Tiểu Tuyết, tôi và bố tôi đều nói giống nhau, rằng cậu đã chết rồi!”.

“Lần trước tôi cũng đến Lư Thành nói rõ với cậu, bảo cậu tránh xa Tiểu Tuyết, hôn ước giữa cậu và nó đã không còn hiệu lực, sau này đừng có tiếp cận nó, chính cậu cũng đã đồng ý với tôi!”.

“Nam tử hán đại trượng phu, vì sao lại làm tiểu nhân nói mà không giữ lời?”.

Trong mắt cô ta càng trở nên ghê gớm hơn, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng mà lần trước cô ta đưa cho Diệp Thiên.

“Đây là thẻ ngân hàng lần trước tôi đưa cho cậu, cậu nói cậu không cần, ra vẻ rất có đạo đức, nhưng bây giờ thì sao, cậu lại tiếp cận với Tiểu Tuyết, không chỉ ngồi cùng xe với nó, còn theo đến tận sơn trang Hồng Diệp, cậu định làm gì? Để nó nhận ra rồi tiếp tục nhân duyên trước đây?”.

“Diệp Thiên, mong cậu hãy nhìn lại bản thân đi được không?”.

Cô ta chỉ về phía Lục Chí Văn.

“Người đứng cạnh tôi đây là cậu chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là chồng sắp cưới của Tiểu Tuyết. Tôi biết bây giờ cậu có chút thành tựu, hình như kiếm được ít tiền, đi xe BMW, nhưng cậu tưởng như vậy là cậu sẽ xứng với Tiểu Tuyết sao?”.

“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có cố gắng mười năm nữa, cũng không thể nào sánh nổi đâu, thậm chí so với những người theo đuổi khác của Tiểu Tuyết thì cậu vẫn còn kém xa!”.

“Nếu cậu biết điều, tôi hi vọng cậu có thể giữ tự trọng, rời xa Tiểu Tuyết, đừng có xuất hiện trong tầm mắt và trong cuộc sống của nó nữa!”.

“Thế giới này không còn tồn tại truyện cổ tích công chúa Lọ Lem và bạch mã hoàng tử nữa, đương nhiên cũng không thể tồn tại câu chuyện anh chàng nghèo rớt và nàng công chúa!”.

“Muốn làm con rể nhà họ Kỷ chúng tôi, kế thừa gia sản nhà họ Kỷ chúng tôi, hạng người không thực tế như cậu, tôi khuyên cậu mau tem tém lại đi, hiểu không?”.

Ánh mắt Lục Chí Văn gườm nhìn, trầm giọng nói: “Tôi biết cậu từng cứu Tiểu Tuyết, chữa khỏi mắt cho cô ấy, cứu cuộc đời của cô ấy, tôi với tư cách là chồng sắp cưới của cô ấy xin cảm ơn cậu!”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.