Một trong số đó mặc áo gió, vẻ mặt khí khái, chính là Lục Chí Văn, con trai cả nhà họ Lục. Người còn lại là Liêu Như Thành, đại đệ tử của Tam Tuyệt Môn mà Diệp Thiên từng có duyên gặp mặt một lần.
Thấy Kỷ Nhược Yên đi vào, hai người đều quay đầu lại, mỉm cười.
“Chị Nhược Yên, tìm được Tiểu Tuyết chưa?”.
Ánh mắt Lục Chí Văn biến đổi, vội vàng hỏi.
“Ừ, Tiểu Tuyết đã đến sơn trang Hồng Diệp rồi, bây giờ đang ở phía sau dặm lại lớp trang điểm”.
“Còn ba tiếng nữa mới đến thời gian nhận treo thưởng của Thế Giới Hắc Ám, thời gian này sẽ không xảy ra vấn đề gì, có thể yên tâm”.
Kỷ Nhược Yên gật đầu, sau đó chắp tay chào Liêu Như Thành và Lục Chí Văn.
“Liêu sư huynh, Chí Văn, lần này nhà họ Kỷ tôi gặp khó khăn, các anh đồng ý đến giúp đỡ, tôi đại diện nhà họ Kỷ cảm ơn các anh”.
Lục Chí Văn lập tức xua tay: “Chị Nhược Yên, chị nói vậy thật khách sáo quá. Nhược Tuyết sắp đính hôn với tôi, tôi đã coi cô ấy như vợ mình. Bây giờ có người muốn đối phó với cô ấy, đương nhiên tôi phải dốc hết sức ngăn cản”.
Liêu Như Thành nhìn Kỷ Nhược Yên đầy tình cảm, khẽ giọng nói: “Nhược Yên, chúng ta là sư huynh muội, còn phân biệt anh với em sao? Tiểu Tuyết là em gái em thì cũng là em gái anh, lần này cô ấy gặp nạn, đương nhiên anh phải dốc hết sức giúp đỡ”.
Cậu ta vốn có ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348894/chuong-617.html