Chương trước
Chương sau
Thấy Diệp Thiên đi cùng xe với Kỷ Nhược Tuyết, cô ta cứ ngỡ Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết đã nhận nhau, nhưng bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết chưa biết Diệp Thiên là ai, còn hỏi ngược lại cô ta.

“Ồ, không có, chị nhận nhầm người rồi”.

Kỷ Nhược Yên khôi phục vẻ mặt, chỉ thuận miệng giải thích một câu, sau đó kéo Kỷ Nhược Tuyết lên xe, lái siêu xe Mercedes-Benz rời đi thật nhanh. Trước lúc đó, cô ta còn sâu xa liếc nhìn Diệp Thiên, trong mắt chứa sự uy hiếp.


Diệp Thiên kéo cửa xe lên, Tiếu Văn Nguyệt tò mò hỏi: “Diệp Thiên, vừa rồi là chị của Kỷ Nhược Tuyết sao? Anh quen bọn họ à?”.

“Chỉ gặp qua một lần, không tính là quen”.

Diệp Thiên thờ ơ lắc đầu, tiếp tục lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.

Trên xe Mercedes-Benz, Kỷ Nhược Tuyết ngồi ở ghế phó lái, luôn cảm thấy chị mình hơi kì lạ.

Vừa rồi nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhược Yên, rõ ràng là quen biết Diệp Thiên, hình như còn có chút liên hệ, nhưng sau đó Kỷ Nhược Yên lại không nói với Diệp Thiên câu nào mà rời đi luôn khiến cô không hiểu nổi.

Ngay lúc đó, Kỷ Nhược Yên đột nhiên hỏi: “Hôm nay em đã chạy đi đâu? Sao lại tùy tiện ngồi xe của người khác?”.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy có lỗi, chỉ đành kể lại chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại.

Kỷ Nhược Yên nghe xong, chỉ gật đầu, không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã hiểu đại khái.

Kỷ Nhược Tuyết gặp Diệp Thiên rõ ràng chỉ là điều ngoài dự liệu. Kỷ Nhược Tuyết không biết Diệp Thiên chính là người đã cứu cô ấy, Diệp Thiên cũng không chủ động nói rõ.

“Hừ, thằng nhóc đó coi như còn biết điều, hiểu rõ khoảng cách giữa cậu ta với Tiểu Tuyết”.

Cô ta âm thầm gật đầu. Ngày trước cô ta đến Lư Thành tìm Diệp Thiên, cậu vẫn còn ở trong một căn nhà trọ giá rẻ. Hôm nay gặp Diệp Thiên, tuy cậu đã lái được xe BMW, có thay đổi cực lớn, nhưng trong mắt cô ta hiển nhiên vẫn chưa đủ sức nặng.

Bây giờ Kỷ Nhược Tuyết là nữ thần quốc dân, là thần tượng của mọi người, gần như đầu xóm cuối ngõ đều dán đầy poster của cô, độ nổi tiếng dù là trên quốc tế cũng xếp vào hạng nhất. Bình thường không biết có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu vây xung quanh cô ấy, trong đó không thiếu con trai của người giàu nhất tỉnh, con cháu của người quyền cao chức trọng, có ai không phải gia thế hiển hách, tiền tài quyền thế cao tận trời.

Cho dù bây giờ Diệp Thiên có chút thành tựu, trông có vẻ đã có chút tiền, nhưng chắc chắn còn thua kém những thanh niên sinh ra là con trời chân chính này rất nhiều, làm sao có thể so bì?

“Chị, có phải chị quen anh ấy không?”.

Kỷ Nhược Tuyết mất kiên nhẫn, hỏi Kỷ Nhược Yên.

“Không quen, chỉ thấy cậu ta giống với một người bạn trước kia của chị, nhận lầm người mà thôi”.

Kỷ Nhược Tuyết “ồ” một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Chị, không phải chị nói chị sẽ bế quan ở Tam Tuyệt Môn sao? Sao lại đột nhiên đến đây thăm em?”.

Nhắc tới vấn đề này, Kỷ Nhược Yên chợt biến sắc, nhưng cô ta không kể sự thật, chỉ mỉm cười nói: “Lần này chị kết thúc bế quan sớm, đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói em ở Lư Thành nên đến đây thăm em”.

“Thời gian này chị sẽ ở Lư Thành cùng em, vài ngày nữa chị sẽ quay về đột phá chí tôn võ thuật!”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.