Chương trước
Chương sau
Thế mà lúc này chỉ nghe cậu nói một câu, cô gái đã nhận ra được giọng cậu, quả thật khiến cậu kinh ngạc.

Nhưng cậu không tỏ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói: “Người có giọng nói giống nhau cũng không ít, chắc cô nhận nhầm người rồi”.

“Phải!”, cô gái thở dài sâu xa: “Đúng là tôi nhận nhầm người rồi. Anh ấy đã rời xa nhân thế, có lẽ vì tôi quá nhớ anh ấy, nên khi nghe thấy giọng nói giống anh ấy mới kích động như vậy”.


Dường như cô ấy đang cảm khái, lại giống như đang tự lẩm bẩm một mình, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.

Diệp Thiên nghe vậy hơi nhíu mày. Cậu biết tin mình “qua đời” là tin giả mà bố và chị gái cô ấy nói cho cô ấy, đây là lời nói dối mà bố và chị gái cô ấy bịa ra để cậu rời xa cô.

Nhưng từ thời điểm cậu rời khỏi cô gái này thì đã không định qua lại gì với cô ấy nữa, cho nên cậu không biểu hiện điều gì, chỉ ở bên im lặng không lên tiếng.

Qua một lúc lâu, cô gái mới lau khô nước mắt, quay sang nhìn Diệp Thiên.

“Xin lỗi, bỗng dưng lại nói với anh những chuyện này”.

Cô ấy cười ngọt ngào, khẽ giọng hỏi: “Đúng rồi, anh đến Lư Thành là để học sao?”.

Diệp Thiên không quay lại, chỉ lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Không phải”.

Cô gái sửng sốt, cảm thấy rất mới lạ. Bình thường cô đi đến đâu cũng là nhân vật được hoan nghênh, những cậu ấm nhà giàu ai cũng ân cần săn đón, gần như chen chúc nhau mà đến, vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.

Khán giả bình thường thì hoan hô chào đón mỗi lần cô đi qua, nhưng Diệp Thiên là người đầu tiên lạnh nhạt với cô như vậy.

Về điểm này, Diệp Thiên cực kì giống với “anh ấy”, khiến cô cảm thấy thú vị.

Khóe miệng cô thoáng qua nụ cười không chịu thua, đưa tay với Diệp Thiên.

“Nếu đã có thể ngồi cùng nhau trên máy bay thì cũng coi như duyên phận, chi bằng chúng ta làm quen nhé!”.

“Chào anh, tôi là Kỷ Nhược Tuyết!”.

Cô gái trẻ tuổi này không phải ai khác mà chính là Kỷ Nhược Tuyết, cô chủ thứ hai của nhà họ Kỷ tại Xương Nam tỉnh Cán Tây, em gái của Kỷ Nhược Yên một trong chín thiên tài đỉnh cao Hoa Hạ.

Ngày trước Diệp Thiên ở Lư Thành, Kỷ Nhược Yên và đại đệ tử của Tam Tuyệt Môn là Liêu Như Thành đã đến cửa tìm cậu giải trừ hôn ước với Kỷ Nhược Tuyết.

Kỷ Nhược Tuyết đưa tay ra với Diệp Thiên, giọng nói chân thành, đôi mắt dưới kính đen nhìn chằm chằm Diệp Thiên, quan sát vẻ mặt cậu.

Cô vốn tưởng Diệp Thiên nghe thấy tên cô sẽ thay đổi vẻ mặt quay đầu nhìn lại, nhưng phản ứng của Diệp Thiên lại khiến cô bất ngờ.

Diệp Thiên một tay cầm điện thoại chơi game, tay kia xua tay nói với cô.

“Chúng ta chỉ là bèo nước tương phùng, xuống khỏi máy bay là mỗi người đi một ngả, không cần thiết phải làm quen”.

Kỷ Nhược Tuyết sửng sốt, cánh tay cứng đờ giữa không trung.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.