Chương trước
Chương sau
Tiêu Ngọc Khanh chấn động. Ông ta đối mặt với bất cứ ai trong bảy trọng tài này cũng chỉ có nước rơi xuống thế yếu, nhưng vừa rồi Diệp Thiên một mình chống đỡ sự tấn công của ba người, còn làm bị thương một người. Tu vi thế này thật không hổ danh là người đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, quả nhiên lợi hại!”.

“Đáng tiếc, tối nay cậu vẫn phải chết tại nơi này!”.


White thấy Fast bị thương nặng, mặc dù có kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi.

“Hỏa Quyền!”.

Một tiếng hét lớn vang lên ở chân trời, một bóng người nhảy vọt lên cao mười trượng từ mặt hồ, ngọn lửa trên tay bốc cháy, khí tức nóng rực quét qua chân trời.

Hỏa Nam Yim bay vọt lên không trung, đánh ra một quyền nhắm vào Diệp Thiên. Dấu ấn hình nắm tay bao bọc trong ngọn lửa áp xuống từ trên không, to cỡ mười trượng, vô số nước hồ bị nó quét qua lập tức biến thành hơi nước sôi sùng sục.

“Toái Thi Trảo!”.

Kẻ sát nhân Daun từ bên sườn bay ra, một tay vồ về phía mặt hồ, ba vết móng vuốt xé rách mặt hồ, sức gió mãnh liệt ập thẳng đến sau lưng Diệp Thiên.

“Dung hòa Huyết Đao, chia cắt nước!”.

Fast nâng Huyết Đao cao quá đầu, chém nghiêng xuống với khí thế bổ đôi Hoa Sơn. Một ánh đao màu đỏ máu quét ngang hơn mười trượng, tách đôi mặt hồ, chém về phía vai trái của Diệp Thiên.

“Tam Xích Quyền, cắt!”.

Hai nắm đấm của White phun trào nội lực, ông ta quét chân ra, đạp liên tục mười bước trên mặt nước, lướt qua bên cạnh Diệp Thiên, đánh mạnh về phía sườn phải của cậu.

“Thuật Hỏa Mị, kiếm Xích Viêm!”.

Roi dài trong tay Evelyn không ngừng co rút, hóa thành thanh kiếm đỏ rực dài khoảng một trượng, điểm nhẹ vào không trung. Ánh kiếm lóe lên, nhắm đến hai mắt Diệp Thiên.

Chỉ chớp mắt, trong bảy người có năm người ra tay, mỗi người tấn công khác nhau, đều đánh tới vị trí hiểm yếu trên cơ thể Diệp Thiên, đòn tấn công vây xung quanh người cậu.

Năm đòn tấn công gần như giáng xuống cùng lúc.

Tiêu Ngọc Khanh nhìn chăm chú, đối mặt với đòn tấn công của năm vị siêu phàm bán bộ hợp lại hoàn toàn không thể tránh né. Mỗi một đòn tấn công gần như đẩy Diệp Thiên vào góc chết, cậu đỡ một đòn thì bốn đòn còn lại sẽ đồng thời đánh trúng cậu.

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nắm chặt tay, trên trán đã toát mồ hôi lạnh. Tu vi của mấy người này đáng sợ hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều.

“Hừ!”.

Diệp Thiên bị năm đường tấn công bao vây, chỉ nhếch miệng cười, hai tay đan chéo vào nhau, sau đó đột ngột kéo ra.

“Vù!”.

Mọi người chỉ nhìn thấy trên mặt hồ hiện lên một quầng sáng màu lam nhạt, năm đòn tấn công đều đánh vào quầng sáng đó.

“Xoẹt!”.

Năm đòn tấn công đánh trúng quầng sáng màu lam nhạt, nhưng quầng sáng lại không nổi lên chút gợn sóng nào, ngược lại có tia lửa nhìn thấy được bằng mắt bắn ra. Nước trên mặt hồ cuộn trào, giống như sắp trút nghiêng.

“Phá!”.
Một tiếng quát khẽ từ trong quầng sáng màu lam nhạt vang lên, chốc lát sau quầng sáng nổ ầm ầm. Một làn sóng khí vô biên mạnh mẽ lan ra xung quanh, năm đòn tấn công thoáng chốc bị nhấn chìm trong sóng khí.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.