Diệp Thiên đưa cả gia đình ba người của Tiếu Văn Nguyệt rời đi, không ai dám ngăn họ lại. Những người có tiếng ở tỉnh Kiềm từng cười trên nỗi đau của người khác trước đó đều hướng nhìn theo Diệp Thiên với ánh mắt sợ hãi.
Khi một người vẫn còn cách bạn không xa, bạn sẽ muốn đuổi theo họ, nhưng một lời của Diệp Thiên trấn áp cả nhà họ Phùng đủ để khiến họ hiểu ra rằng khoảng cách giữa Diệp Thiên và họ xa đến như thế nào, họ căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Đối mặt với Diệp Thiên, bọn họ chỉ có thể ngước đầu lên nhìn!
"Ức hiếp người quá đáng!”
Không lâu sau khi Diệp Thiên rời đi, Phùng Viễn Chinh phẫn nộ hét lên, một phát hất đổ bình hoa trị giá triệu tệ ở bên cạnh vỡ tan tành.
"Anh Lí, tại sao anh lại sợ cậu ta? Tại sao anh lại bảo tôi không được chống trả?”
Phùng Viễn Chinh đầy vẻ phẫn nộ, trong lòng tràn đầy lửa giận: "Nhà họ Phùng tôi đã hiển hách ở tỉnh Kiềm cả trăm năm, nào đã từng chịu sự nhục nhã đến mức này, bị một tên thiếu niên đàn áp. Sau ngày hôm nay, nhà họ Phùng còn có chỗ đứng gì ở tỉnh Kiềm đây?”
Phùng Hâm và Phùng Vĩ là thế hệ thứ hai của nhà họ Phùng cũng đầy vẻ không cam tâm, nhất là Phùng Vĩ. Phùng Kim Vinh là con trai ruột của ông ta, đã bị Diệp Thiên giết chết ngay trước mắt. Nhà họ Phùng lại không thể phản kháng báo thù, điều này thực sự còn khó chịu hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348785/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.