Chương trước
Chương sau
Bây giờ một thằng nhóc không có tên tuổi gì xuất hiện ở lễ thành hôn của hắn, còn định đưa cô dâu của hắn đi, bảo hắn làm sao có thể nhịn được?

Hắn sải chân gần như là nhảy tới, giơ nắm đấm đánh về phía Diệp Thiên.

Cho dù khách khứa ở đây đều đang nhìn hắn, hắn cũng không hề khiêm tốn, chỉ muốn đánh thằng nhóc không biết điều này một trận, sau đó ném ra khỏi nhà họ Phùng.


Mặc dù Phùng Kim Vinh hay chơi bời, không lo chính sự, nhưng từ nhỏ hắn đã được ông cụ Phùng huấn luyện, quyền cước súng ống đều rất chuyên nghiệp, thân thủ không thua kém gì lính đặc chủng.

Cú đấm của hắn vô cùng mạnh mẽ, dường như sắp đánh ngã Diệp Thiên.

“Rầm!”.

Diệp Thiên vẫn lạnh lùng bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên.

Một tiếng động vang lên. Trước mắt tất cả mọi người, Phùng Kim Vinh bị Diệp Thiên nhấc lên cao bằng một tay, sau đó ném mạnh xuống đất.

Nửa người Phùng Kim Vinh lõm sâu xuống sàn, máu tươi phun trào. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ Diệp Thiên ra tay như thế nào.

Diệp Thiên đánh Phùng Kim Vinh trào máu, khách khứa ở đây đều hết sức hoảng sợ.

Diệp Thiên vừa đến nhà họ Phùng, đầu tiên là ngang ngược xông vào, sau đó lại không nói tiếng nào đã đánh Phùng Kim Vinh bị thương nặng. Sự quyết đoán và khí phách này đúng là khiến người ta nghe mà sợ hãi.

Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm ngây ra tại chỗ, đầu óc kêu ong ong.

“Thằng ranh kia, sao mày dám?”.

Ông cụ nhà họ Phùng, Phùng Viễn Chinh, tức giận đứng dậy. Đây là biệt thự nhà họ Phùng, gần mười năm qua không có bất kì ai dám gây hấn với nhà họ Phùng, thế mà bây giờ lại có một thằng nhóc không chỉ ngang nhiên náo loạn hôn lễ, mà thậm chí còn ra tay đánh cháu trai của ông ta bị thương nặng, đúng là ngông cuồng tột cùng.

Phùng Thụy Hân, viên ngọc quý của nhà họ Phùng, rất kinh ngạc, cảm thấy quái lạ, sao thiếu niên xa lạ này lại dám ngang nhiên đánh tới chỗ nhà họ Phùng.

“Người đâu, lôi thằng điên này xuống cho tôi!”.

Ông hai nhà họ Phùng là Phùng Vĩ hét lớn. Chẳng mấy chốc, vệ sĩ canh ở bên ngoài đại sảnh chạy vào, bao vây lấy Diệp Thiên.

Đám người đông đúc tiến lại, có không dưới mấy chục người, nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình thản, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ đứng chắn trước mặt Tiếu Văn Nguyệt.

“Dừng tay!”.

Ngay khi những người này sắp lao tới chỗ Diệp Thiên, đột nhiên một tiếng quát vang lên ở bàn khách mời bên sườn.

Sau đó, một người đứng dậy, bước nhanh tới.

“Các anh muốn làm gì?”.

Người nhà họ Phùng và khách khứa đều nhìn sang, sắc mặt thay đổi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.