"Nghe nói ông là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước, nên tôi có chút hứng thú. Tôi rất muốn đấu thử xem người từng đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rốt cuộc có bản lĩnh đến đâu!".
Tiêu Thiến Tuyết đứng sau Diệp Thiên nghe thấy lời này, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Anh ta dám đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh ư? Chẳng lẽ vừa rồi anh ta là người ra tay cứu mình?".
Cô ấy nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, càng nghĩ càng cảm thấy nực cười. Trong nhận thức của cô ấy, Diệp Thiên là một người bình thường, thậm chí còn không có tu vi. Cho dù cô ấy cảm nhận không chính xác, thì Diệp Thiên nhiều nhất cũng chỉ là một võ giả trẻ tuổi mà thôi.
Ngay cả những cao thủ thế hệ trẻ như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng không đủ tư cách để giao đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh, Diệp Thiên lấy đâu ra tu vi và dũng khí như vậy chứ?
"Ha ha!".
Tiếu Phật Tây Lĩnh lập tức ngửa đầu lên trời cười điên cuồng, sóng âm chấn động xung quanh, núi rừng ầm ầm, đá cuội trên mặt đất cũng khẽ rung lên.
"Cậu thiếu niên này, tôi không biết cậu là ai, nhưng lời cậu vừa nói với tôi, đúng là khiến tôi khó mà quên được!".
"Lần cuối cùng có người nói câu đó với tôi là ba mươi năm trước!".
"Khi đó, ông ta vừa được thăng cấp võ thuật chí tôn, vô cùng sung sức, không biết trời cao đất rộng mà tới tìm tôi thách thức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348734/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.