Chương trước
Chương sau
Gia Cát Trường Hận nói dứt, Diệp Tinh liền đứng dậy, đi về phía Huyệt Đạo Đồng Nhân.

Cậu ta vừa bước lên được hai bước, Gia Cát Trường Hận và Li Tẩm Vân lại đồng thời mặt mày biến sắc, Diệp Tinh và tám cao thủ thiên tài đỉnh cao còn lại đều hơi ngập ngừng, chỉ cảm thấy đột nhiên dấy lên nguy hiểm.

Hai dải vải màu đỏ đột nhiên xuất hiện từ trên không, đập thẳng xuống đất.


“Bụp!”.

Âm thanh lớn vang lên, toàn bộ quảng trường đều rung mạnh, đá sỏi bay tứ tung kèm theo cả khói bụi, Diệp Tinh lùi nhanh về phía sau, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng.

Các võ giả trẻ tuổi có mặt ở đó đều tràn đầy kinh ngạc, hôm nay là hội nghị các võ giả trẻ tuổi ở Hoa Hạ được Hồ Ngọc Nguyệt tổ chức, thế mà lại có người dám đến gây sự?

Tay áo của Gia Cát Trường Hận cuộn lên, mang theo cơn gió mạnh thổi đầy khói bụi mù mịt, giữa quảng trường, hai thanh kiếm dài cắm thẳng xuống đất, vẫn còn đang đung dưa mạnh.

“Bảo kiếm Can Tương?”.

Hai mắt của Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân nheo lại, nhìn về phía trước: “Là Song Kiếm Tung Hoành?”.

Các cao thủ trẻ tuổi đều lộ vẻ nghi hoặc, đúng lúc này, một tiếng cười lớn vọng đến.

“Ha ha, Gia Cát Trường Hận, ông cũng nhận ra bảo kiếm của sư huynh sư muội chúng ta, chỉ là không biết truyền nhân của Gia Cát Võ Hầu như ông từ lúc nào lại bắt đầu làm tay sai cho Hồ Ngọc Nguyệt thế?”.

Tiếng cười từ xa vọng đến, đa số mọi người chỉ cảm thấy hơi hoa mắt một cái, hai bóng người đã đứng trên quảng trường rồi.

Một nam một nữ này trông như chỉ mới hơn 30 tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng Gia Cát Trường Hận lại biết hai người này đều đã ngoài 60.

Nghe giọng điệu có hơi mang vẻ trêu chọc của hai người này, Gia Cát Trường Hận không hề giận dữ, chỉ mỉm cười bước lên phía trước.

“Song Kiếm Tung Hoành danh tiếng lẫy lừng đến Hồ Ngọc Nguyệt không biết là có việc gì?”.

Hai người vừa có mặt liền rút thanh kiếm cắm dưới đất lên, khí thế lấn áp, người đàn ông nhếch miệng cười nhạt.

“Chúng tôi đến đây đương nhiên là vì Huyệt Đạo Đồng Nhân rồi!”.

Người phụ nữ cũng lên tiếng theo: “Gia Cát Trường Hận, ông và chúng tôi cũng coi như có quen biết, ông biết tính khí của hai sư huynh sư muội chúng tôi, tôi không muốn nhiều lời, chúng tôi cần mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi!”.

“Chờ sau khi chúng tôi nghiên cứu ra rõ ràng, sẽ trả lại cho Hồ Ngọc Nguyệt!”.

Hai người nói thẳng ra luôn, sắc mặt của Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân hơi biến đổi, những cao thủ trẻ tuổi còn lại cũng vô cùng thắc mắc.

Một nam một nữ này đột nhiên xuất hiện lại đến đây là vì muốn lấy Huyệt Đạo Đồng Nhân đi sao?

Gia Cát Trường Hận nhíu mày, trầm giọng nói: “Hai vị ạ, Huyệt Đạo Đồng Nhân có tác dụng với những cao thủ trẻ tuổi chưa đạt đến bậc chí tôn võ thuật, hai người đều bước vào chí tôn võ thuật đã nhiều năm rồi, cần nó để làm gì chứ?”.

Biểu cảm của đôi nam nữ trung niên hơi thay đổi, chỉ nghe thấy người đàn ông lớn giọng nói: “Chúng tôi đã ở cảnh giới cuối cấp chí tôn võ thuật đã lâu, Huyệt Đạo Đồng Nhân này biết đâu có thể làm cho võ công trở nên thâm hậu hơn thì sao, nếu chúng tôi có được nó, tu vi sẽ nâng lên một tầm cao mới, cho dù là Mộ Dung Vô Địch, Diệp Vân Long, thậm chí là Diệp Lăng Thiên đang đứng vị trí số một, chúng tôi cũng có cơ hội sánh ngang so tài!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.