Chương trước
Chương sau
Với tu vi của Gia Cát Trường Hận, so với Tiêu Ngọc Hoàng còn kém xa, Gia Cát Trường Hận lúc này chẳng qua chỉ ở mức tu vi cuối cấp của chí tôn võ thuật, cho dù mười Gia Cát Trường Hận cũng không thể địch lại được một Tiêu Ngọc Hoàng.

Tuy nói Gia Cát Trường Hận tinh thông pháp trận, có sự hỗ trợ của pháp trận, sức chiến đấu của ông ta sẽ tăng lên gấp bội, nhưng hai người đánh nhau thì làm gì có thời gian cho ông ta kết trận chứ?

Pháp trận chưa kịp hình thành thì cuộc đấu có khi đã kết thúc rồi, với tu vi pháp trận, căn bản không thể coi như tu vi của chí tôn võ thuật, trừ khi Gia Cát Trường Hận có thể đạt đến cấp độ tông sư pháp trận, tu thành công “Nhất Niệm Thành Trận”, nếu không, căn bản không có tư cách gia nhập hàng ngũ “Tứ Tuyệt”.


Tiêu Thiến Tuyết nhìn bộ dạng dửng dưng của Diệp Thiên, trong lòng bực bội, quay mặt sang phía khác và không thèm để ý đến Diệp Thiên nữa.

Gia Cát Trường Hận lên sân khấu, bọn Diệp Tinh đều chắp tay cúi người chào ông ta.

“Tiền bối Gia Cát!”.

Gia Cát Trường Hận mỉm cười gật đầu với mấy người đó, sau đó nhìn sang Diệp Tinh.

“Bố cậu dạo này khỏe không?”.

Diệp Tinh khách sáo trả lời: “Bố tôi dạo này bận việc nhà ở thủ đô, nếu không lần này ông ấy cũng định đến Hồ Ngọc Nguyệt một chuyến, nếu ông ấy biết tiền bối Gia Cát cũng đến Hồ Ngọc Nguyệt, chắc chắn sẽ gác lại việc nhà mà đến đây luôn!”.

“Ha ha!”, Gia Cát Trường Hận cười to nói: “Diệp Tinh nhà họ Diệp, cậu rất khá đó!”.

Mọi người nghe thấy đều thầm kinh ngạc, được Gia Cát Trường Hận đích thân khen ngợi, chuyện Diệp Tinh được đứng vào bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ gần như là chuyện đã được định sẵn, mười năm sau, sự vươn lên của Diệp Tinh trong giới võ thuật Hoa Hạ sẽ là không thể ngăn cản.

Nói chuyện với Diệp Tinh vài câu, Gia Cát Trường Hận đến giữa quảng trường, đứng sánh vai với Lí Tẩm Vân.

“Đưa đồ lên đi!”.

Ông ta gằn giọng nói, giọng nói mang theo nội lực vang khắp quảng trường.

Mấy người đàn ông vạm vỡ khiêng một vật nặng được bọc bởi lớp vải đỏ, vật nặng này trông không được rõ, nhưng lại cần đến mười người đàn ông khỏe mạnh khiêng cùng lúc, đủ thấy được trọng lượng của nó phải trên nghìn cân.

Vật nặng được đặt bên cạnh Gia Cát Trường Hận, ông ta dùng một tay xé toạc, mảnh vải đỏ rách luôn, lộ ra một hình người bằng đồng màu vàng ánh.

Hình người bằng đồng cao chín thước, trên người có những đường nét rõ rệt, mỗi một nơi đều dùng chấm đỏ đánh dấu, nhìn từ xa giống như một bản đồ giải thích về huyệt đạo.

“Các vị, đây chính là Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.

“Sau đây, các anh hùng hào kiệt trẻ tuổi, mỗi người đều có thời gian mười phút tiếp xúc với Huyệt Đạo Đồng Nhân trong khoảng cách gần, mười phút sau sẽ đến lượt người khác, cho đến khi tất cả mọi người đều được tiếp xúc với Huyệt Đạo Đồng Nhân mới thôi!”.

Mọi người nghe thấy vậy đều lộ vẻ vui mừng, vỗ tay hoan hô.

Bảo vật Huyệt Đạo Đồng Nhân này, bọn họ ai cũng đều có mười phút để xem, không phân thực lực cao thấp, điều này vô cùng có lợi cho những võ giả trẻ tuổi có tu vi thấp.

Các thiên tài đỉnh cao như Diệp Tinh cũng gật đầu nhìn, như vậy các cao thủ trẻ tuổi không cần cạnh tranh, không cần tranh cướp, ai cũng có cơ hội tìm hiểu bí mật về chí tôn võ thuật của Huyệt Đạo Đồng Nhân.
“Được, nếu không có gì thắc mắc, vậy bắt đầu từ chín người ở hàng ghế trước nhé, Diệp Tinh, cậu lên trước đi!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.