Chương trước
Chương sau
“Ông muốn ra tay giải quyết ngay lúc này tôi cũng không có ý kiến gì”.

Diệp Thiên nhún vai, muốn bước lên đỉnh cao, đạt tới cực hạn thì không được sợ bất cứ đối thủ nào. Bất kể là Tiêu Ngọc Hoàng hay là Watanabe Heizou, chỉ cần họ muốn ra tay với cậu, cậu sẽ không từ chối ai cả.

“Quả nhiên là Diệp Lăng Thiên làm, thầy…”.


Wakasa Hidetatsu lập tức quay đầu nhìn Watanabe Heizou, nhưng lại thấy hai mắt Watanabe Heizou sáng rực. Một luồng ánh kiếm đột nhiên phóng ra từ trên đỉnh đầu ông ta, chém qua sương mù trên đỉnh núi.

Tuy nhiên, một kiếm này lại không nhắm thẳng vào Diệp Thiên, mà là chém tới cột đá dưới chân cậu.

Uy lực một kiếm của Watanabe Heizou đâu hề nhỏ. Chỉ một kiếm tùy tiện của ông ta đã tương đương với lưỡi dao sắc bén của thần binh chém tới, đừng nói là một cây cột đá, cho dù là đồng sắt cũng có thể chém gãy.

Nhưng ánh kiếm chém vào cột đá chỉ phát ra tiếng “bộp”, sau đó hóa thành những đốm sáng tan đi. Cột đá không hề tổn hại gì, bóng dáng Diệp Thiên cũng không động đậy.

Sát ý trong mắt Watanabe Heizou thu bớt lại, kiếm ý trên người tan đi, giọng nói bình tĩnh.

“Hay cho một Diệp Lăng Thiên! Ngày mai là ngày quyết chiến giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng, ân oán giữa cậu và tôi tạm thời để sang bên. Nếu sau trận chiến ngày mai cậu không chết, tôi sẽ lại đến tìm cậu”.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, không lên tiếng.

Trên đỉnh núi nhất thời lại rơi vào im lặng, một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Ngọc Hoàng cũng lên tiếng.

“Diệp Lăng Thiên, tu vi lúc này của cậu đã đủ để sánh ngang với thế hệ đi trước như chúng tôi, vậy hẳn cậu cũng biết đứng trên chí tôn võ thuật còn có cảnh giới mạnh hơn”.

Diệp Thiên nghe vậy, đồng tử co lại.

“Ông đang nói tới “siêu phàm” sao?”.

“Ông đang nói tới “siêu phàm” sao?”.

Diệp Thiên nghe vậy, khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt cũng thay đổi.

Mấy năm qua cậu đi khắp núi non hiểm trở, từng gặp vô số nguy hiểm chết người, cũng tình cờ tìm được nhiều cuốn sách cổ được cất giấu ở nơi bí mật. Đương nhiên cậu từng đọc được ghi chép về cảnh giới “siêu phàm” qua những cuốn sách đó.

Trên thế giới cũng có cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng những người này đều chỉ còn tồn tại trong lịch sử. Còn “cảnh giới siêu phàm” chân chính thì Diệp Thiên vẫn chưa gặp được, cũng không biết “siêu phàm” có dáng vẻ ra sao.

Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, Tiêu Ngọc Hoàng tỏ ra bình tĩnh.

“Hình như cậu có hiểu biết về cảnh giới siêu phàm?”.

Diệp Thiên nghe vậy, lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết là cảnh giới siêu phàm, còn thế nào là siêu phàm thì tôi không biết nhiều”.

Tiêu Ngọc Hoàng hiểu ra, gật đầu.

“Cũng phải, cậu chỉ mới bước chân vào chí tôn võ thuật mấy năm, biết tới “cảnh giới siêu phàm” đã đủ khiến người ta kinh ngạc, không biết diện mạo thật sự của nó cũng là bình thường”.

Tiêu Ngọc Hoàng đăm chiêu, trịnh trọng nói.
“Chín mươi phần trăm võ giả hiện nay đều cho rằng chí tôn võ thuật đã là điểm cuối của con đường võ thuật, nhưng thật ra võ thuật làm sao có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy. Cho dù đã đến cảnh giới như chúng ta cũng không dám xưng là đứng trên đỉnh thế giới”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.