Chương trước
Chương sau
Nhưng Diệp Thiên còn trẻ tuổi như vậy, làm cách nào mà đạt tới cảnh giới đáng sợ như mấy người Tiêu Ngọc Hoàng thế chứ?

Nếu cho Diệp Thiên thêm mười năm thì trên Hoa Hạ này, hoặc là trên cả địa cầu còn ai xứng làm đối thủ của Diệp Thiên?


Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Tiêu Ngọc Hoàng cúi mình nhận lỗi, Diệp Thiên chỉ cười nhạt. Khi trận đấu giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng truyền ra khắp giới võ thuật, gần như chín mươi phần trăm võ giả đều cho rằng cậu không đủ tư cách giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng, đâu phải chỉ có Tiêu Ngọc Hoàng khinh thường cậu.

“Diệp Lăng Thiên, Watanabe Heizou tôi gặp được cậu là sự ngạc nhiên lớn nhất trong chuyến đi đến Hoa Hạ lần này của tôi”.

Watanabe Heizou đột nhiên lên tiếng. Hai mắt ông ta sáng rực, tỏa ra ánh kiếm vô hạn, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.

Từ khi Diệp Thiên đến đây, sự chú ý của ông ta đều đổ dồn lên người Diệp Thiên. Nếu nói Tiêu Ngọc Hoàng là một bộ máy chiến đấu không có sơ hở, thì Diệp Thiên giống như mây màu trên trời, phiêu du bất định, không thể nắm bắt, hoàn toàn không đo được sâu cạn.

Hình thức thể hiện sức mạnh của hai người khác nhau, nhưng đều đại diện cho một trình độ cực cao.

“Ồ?”.

Diệp Thiên hờ hững quay đầu, nhìn về phía ông lão trông đã gần đất xa trời kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười hứng thú.

Mặc dù bề ngoài ông lão gầy gò này không có gì nổi bật, nhưng Diệp Thiên có thể cảm nhận được cả người ông ta ngập tràn một luồng kiếm khí vô cùng mờ nhạt. Trên đỉnh đầu giống như có treo một thanh kiếm khổng lồ vô hình, vắt ngang trời không. Bản thân ông ta thì lại tựa một thanh thần binh tuyệt thế được giấu trong vỏ, một khi rời vỏ sẽ bay thẳng lên chín tầng mây, hủy diệt tất cả.

Cậu gần như thốt ra mà không cần suy nghĩ.

“Hóa ra là Kiếm Thánh Đảo Quốc, Watanabe Heizou!”.

Mặc dù Watanabe Heizou chưa từng bước chân đến Hoa Hạ hơn mười năm nay, nhưng truyền thuyết về ông ta năm xưa quả thật quá nhiều. Diệp Thiên không mấy hứng thú với chuyện trên giang hồ cũng từng nghe tới tay kiếm vô thượng ở Đảo Quốc này.

Cậu không ngờ trên đỉnh núi Phi Vũ không chỉ có Tiêu Ngọc Hoàng, mà còn có thể gặp được Watanabe Heizou ẩn cư ở Đảo Quốc hơn mười năm.

“Không ngờ Diệp Lăng Thiên cũng đã nghe tới tên tôi, đúng là vinh hạnh cho tôi!”.

Watanabe Heizou vỗ tay khẽ cười, bỗng ánh mắt nghiêm lại, lộ ra sự sắc bén vô tận.

“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu. Một đệ tử của tôi từng đến tỉnh Xuyên ở Hoa Hạ vào hai tháng trước, nhưng đến nay lại không thấy tung tích. Đao Diêm Ma nó luôn mang theo bên người cũng bị người khác làm gãy thành nhiều đoạn, tìm thấy ở Lư Thành tỉnh Xuyên. Không biết chuyện này có liên quan đến cậu không?”.

Diệp Thiên nghe vậy hơi suy tư, đột nhiên nhớ tới lúc cậu cứu Kỷ Nhược Yên từng giết một kiếm khách Đảo Quốc, cậu không ngờ đó lại là đồ đệ của Watanabe Heizou.

Nhưng xưa nay Diệp Thiên làm việc một mình, chịu trách nhiệm một mình, không có gì phải sợ, cậu lập tức gật đầu.

“Hai tháng trước đúng là tôi đã giết một kiếm khách Đảo Quốc ở Lư Thành, có lẽ đó là đồ đệ của ông không sai”.
“Hắn đến Hoa Hạ, ngang nhiên săn giết võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ chúng tôi, tôi giết hắn chỉ vì những võ giả Hoa Hạ đã chết dưới tay hắn. Nếu ông có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.