"Các ông tới thung lũng hoa này, muốn cướp đồ của tôi, cũng có phải tôi có ép các ông tới đâu!".
"Hơn nữa, thủ hạ yếu ớt, thực lực không ra hồn của ông còn muốn ra tay giết tôi, sau đó lại bị tôi giết ngược lại, đây là ông ta tự chuốc vạ vào thân!".
Diệp Thiên cất bước, giọng điệu hùng hồn.
"Mấy lời thừa thãi, tôi đã nói đủ rồi!".
"Bắt đầu từ bây giờ, hoặc là dẫn người cút khỏi thung lũng hoa cho tôi, hoặc là..."
"Chết!".
Diệp Thiên trầm giọng nói, ngoại trừ Phan Hoài Uyên, những người khác đều lùi về phía sau ba bước, cách xa Diệp Thiên vì sợ rằng cậu sẽ đột nhiên nổi cơn điên.
Mà khí thế này của Diệp Thiên còn đáng sợ hơn, không chỉ bắt bọn họ cút đi mà còn uy hiếp Phan Hoài Uyên?
"Diệp Lăng Thiên, mặc dù cậu còn trẻ đã đạt tới cấp bậc chí tôn võ thuật, có tài năng phi thường, nhưng đừng nghĩ rằng chỉ có vậy là cậu có thể ngạo mạn xưng hùng xưng bá, coi các cao thủ khác không ra gì!".
Phan Hoài Uyên nghiêm giọng nói: "Cậu và tôi đều là chí tôn võ thuật, muốn giết tôi, cậu cho rằng cậu làm được sao?".
Mặc dù ông ta rất coi trọng Diệp Thiên, nhưng lại không hề sợ chút nào. Trong số chí tôn võ thuật, đương nhiên có kẻ mạnh có kẻ yếu, ông ta đã đạt được cấp chí tôn võ thuật hơn chục năm. Hơn mười năm trước, ông ta đã từng bị đánh bại bởi Tiêu Ngọc Hoàng - một trong "Tứ Tuyệt". Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348606/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.