Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, đám người có mặt ai nấy đều chết sũng, ngay sau đó khuôn mặt của họ hiện lên vẻ kinh hoàng.

"Diệp Lăng Thiên? Cậu thiếu niên chí tôn võ thuật kia là một cao thủ mới thăng cấp, một đấm có thể đánh bại ông hai của Đường Môn sao?".

Đậu Hồng là người đầu tiên phản ứng, kinh ngạc thốt lên.


Những người khác cũng hoàn hồn trở lại, vẻ mặt hoảng hốt xen lẫn với sợ hãi, lần lượt nhìn về phía Diệp Thiên.

Đây là thiếu niên chí tôn võ thuật danh tiếng lừng lẫy trong giới võ thuật Hoa Hạ, giết Đường Đôn Nho chỉ bằng một cú đấm ư?

Vẻ mặt của Dược Du không ngừng biến đổi, ngay từ một tháng trước, tên tuổi của Diệp Lăng Thiên đã vang danh khắp giới võ thuật Hoa Hạ. Từ lâu cô ta đã muốn gặp thiếu niên chí tôn võ thuật mới thăng cấp này của Hoa Hạ, để xem cậu có thực sự trẻ trung mà cứng cỏi giống trong lời đồn hay không.

Nhưng cô ta không ngờ rằng cậu thanh niên cô ta cho là ngu xuẩn không biết gì, lại chính là cao thủ chí tôn võ thuật đó!

Còn Chu Dương thì ngây ngốc tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.

Không ai trong số những người có mặt nghi ngờ thực lực của Diệp Thiên. Có thể dễ dàng giết chết một cao thủ tông tượng trong nháy mắt, ngoài chí tôn võ thuật ra thì còn ai nữa?

Phan Hoài Uyên gọi biệt hiệu của Diệp Thiên, Diệp Thiên chắp một tay say lưng, cười lạnh lùng.

"Không hổ danh là một chí tôn võ thuật thực thụ. Chỉ cần tôi ra tay một lần là có thể đoán được thân phận của tôi, có chút thú vị!".

Phan Hoài Uyên này, cho dù phẩm hạnh của ông ta thế nào, nhưng ông ta đúng là cường giả chí tôn võ thuật thực sự đầu tiên mà Diệp Thiên gặp kể từ khi vào giới võ thuật.

"Nhìn chung tỉnh Xuyên, ngoài Diệp Lăng Thiên mới thăng cấp, còn ai có thể đánh bại cao thủ đỉnh cao tông tượng chỉ bằng một chiêu?".

Phan Hoài Uyên không chút đắc ý sau khi nghe lời này của Diệp Thiên, mà ngược lại, giọng nói của ông ta còn trầm hơn, xen lẫn chút kinh hãi.

Diệp Thiên vừa ra tay đã tước mạng ông hai của nhà họ Phan, không hề nương tay. Thủ đoạn này còn tàn nhẫn hơn của ông ta, khiến ông ta không thể không ngạc nhiên và tức giận.

Lúc trước khi Phan Hoài Uyên nghe đến biệt hiệu của Diệp Lăng Thiên, ông ta cũng chỉ đánh giá cậu cao hơn người khác một chút, cậu còn chưa đạt tới trình độ được ông ta xem trọng, mà ông ta cũng chưa từng đặt Diệp Thiên ngang hàng với mình.

Suy cho cùng, uy tín của một thiếu niên chí tôn võ thuật chưa đầy hai mươi tuổi thực sự quá thấp. Ông ta cho rằng các võ giả trong giới võ thuật tỉnh Xuyên đang phóng đại thổi phồng quá mức. Nhưng hiện tại, khi tận mắt chứng kiến Diệp Thiên giết Phan Việt chỉ bằng một chiêu, ông ta mới tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng không thể nào ra tay dứt khoát hơn Diệp Thiên.

Có thể thấy, Diệp Thiên chắc chắn cũng là một chí tôn võ thuật có tu vi cực cao, chứ không phải do người khác nói quá.

Những người còn lại, dù là Dược Vương Điện hay người của sáu gia tộc lớn đều đồng loạt lui ra phía sau một chút.

Lúc này hai vị chí tôn võ thuật đều có mặt, không tới lượt bọn họ lên tiếng, cũng không ai có thể can thiệp.

"Diệp Lăng Thiên, nhà họ Phan tôi không có thù oán gì với cậu. Cậu vừa ra tay đã giết chết người nhà họ Phan tôi, có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích không?".

Phan Hoài Uyên nheo mắt, lạnh lùng nói.
“Vớ vẩn!”, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh như băng, giọng nói cũng trầm xuống một chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.