Chương trước
Chương sau
“Bây giờ Diệp Thiên còn có thể có cái danh hiệu nam thần số một trong trường, thậm chí thành tích vượt qua cả Âu Hạo Thần, nói cụ thể hơn chút, sang năm anh ta thậm chí có thể lấy được vị trí trạng nguyên của tỉnh Xuyên”.

“Nhưng cậu nghĩ mà xem, những trạng nguyên nổi tiếng một thời, có mấy người cuối cùng lại có được thành tựu lớn đâu? Nhưng anh Thần Quang thì khác, anh ấy sinh ra đã ngậm thìa vàng, những thứ mà sau này anh ấy mang đến cho cậu nhiều hơn Diệp Thiên gấp nhiều lần!”.

“Những thứ mà Diệp Thiên phải phấn đấu mấy chục năm mới có, thì anh Thần Quang chỉ cần ngửa tay là có ngay, hơn nữa so với Diệp Thiên thì anh Thần Quang rõ ràng yêu cậu thật lòng, lựa chọn như thế nào có cần mình phải nói nữa không?”.


Cô ta vỗ nhẹ vào vai Tiếu Văn Nguyệt, nói với vẻ chân thành: “Nguyệt Nguyệt à, mình biết cậu có chút tình cảm đặc biệt với cái tên Diệp Thiên đó, nhưng là bạn thân của cậu, mình phải nhắc nhở cậu, một khi lựa chọn sai thì sẽ rất khó để quay đầu lại, mình không hi vọng cô bạn thân của mình sau này sẽ phải hối hận!”.

Tiếu Văn Nguyệt ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lí Tinh Tinh.

“Đúng thế, lựa chọn này có thể nói là vô cùng đơn giản, thế mà từ trước đến giờ mình cứ luôn đắn đo”.

Cô ta đứng lên, hít sâu một hơi, như thể đã nghĩ thông được rất nhiều.

“Đã đến lúc mình nên bắt đầu thử yêu anh Thần Quang rồi!”.

Khi cô ta đang hạ quyết tâm, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiên khoác ba lô đi qua bên ngoài sân vận động để đi thẳng ra cổng trường.

Bây giờ mới học hết tiết học thứ hai của buổi chiều nay, Diệp Thiên lại đi về lúc này, rõ ràng không có ý định vào học tiết thứ ba.

Tim cô ta đập thịch một cái, dấy lên một dự cảm, lần này Diệp Thiên đi có thể sẽ rất lâu mới gặp lại, hoặc có lẽ là không bao giờ gặp lại.

Cô ta bất giác cất bước, muốn đến tận nơi hỏi xem sao, nhưng vừa bước được hai bước thì cô ta lập tức dừng chân lại.

Cô ta nhớ lại hôm đó đã đốt cả tờ giấy màu da bò mà Diệp Thiên để lại, thế là lắc đầu, quay về lại ngồi cạnh Lí Tinh Tinh.

So với Diệp Thiên không hề quan tâm cô ta, thì Sở Thần Quang mới là tổ ấm thực sự của cô ta, nếu đã quyết tâm buông tình cảm này xuống, thì hà tất phải quay đầu lại?



Diệp Thiên trở lại biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang, sau khi quyết định xong chuyện về đại học, cậu coi như đã hoàn thành giao ước với Hoa Lộng Ảnh, tuy không phải là với thân phận trạng nguyên, nhưng cậu đã là một sinh viên của Đại học Thủ Đô, chỉ cần chờ đến tháng 9 năm sau, cậu sẽ có thể gặp lại Hoa Lộng Ảnh ở Đại học Thủ Đô rồi.

Đây mới là người con gái mà cậu không thể buông nổi.

Ngồi nghỉ trên sofa nửa tiếng, cậu định lái xe đến thung lũng hoa, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là Ngô Quảng Phú gọi đến.

“Sao vậy?”.

Diệp Thiên bắt máy, hơi nhíu mày hỏi.

Ngô Quảng Phú lúc này đang điều động người ở thung lũng hoa, bận việc điều chế “Tẩy Túy Đan”, nhưng giờ lại đột nhiên gọi điện tới, chắc chắn là gặp chuyện không hay.

“Cậu Thiên, thung lũng hoa xảy ra chuyện rồi!”.

“Thung lũng hoa?”.

Hai mắt Diệp Thiên nheo lại.
Thung lũng hoa là nơi mà cậu bỏ ra nhiều tâm huyết để nuôi trồng cỏ Ngân Lân, đó đều là những mấu chốt quyết định đế quốc thương nghiệp của cậu có thể đứng đầu thế giới hay không, nên không thể xảy ra sơ suất được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.