“Anh... có phải là anh có thể khống chế ngọn lửa không?”.
Nghe thấy vậy, trong lòng Diệp Thiên hơi chột dạ, cậu cảm thấy lạ, hôm đó Tiếu Văn Nguyệt đã chìm vào hôn mê, sao có thể nhìn thấy cậu giao đấu với Hắc Vu Thần chứ?
“Tiếu Văn Nguyệt, câu hỏi này của cô, cô không cảm thấy rất trẻ con sao?”.
Sau một hồi im lặng, Diệp Thiên lắc đầu, bật cười nói: “Khống chế ngọn lửa? Cô nghĩ là cô đang xem phim siêu nhân anh hùng à?”.
Nói xong, cậu đi thẳng vào trong lớp học, mặc kệ Tiếu Văn Nguyệt ở ngoài.
Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, mặt mũi đờ đẫn.
Một lúc sau, trên mặt cô ta nở lên nụ cười đắng chát, rồi lắc đầu.
“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, mày điên rồi à? Anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể khống chế ngọn lửa được? Làm sao có thể chống lại được người lạ mặc áo đen đó chứ?”.
“Đừng ngốc nữa, người cứu mày không phải là anh ta đâu!”.
Cô ta thầm thở dài, đứng từ xa nhìn Diệp Thiên trong lớp học, sau đó quay người rời đi.
“Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi cái tên kia câu hỏi gì thế?”.
Trên sân vận động, Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, hỏi với vẻ kỳ lạ.
“Không có gì!”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn về phía mặt trời đang lặn, nhẹ nhàng lắc đầu, người cứu cô ta cuối cùng lại không phải là Diệp Thiên.
Cùng lúc cô ta cũng thở dài một hơi, cảm thấy bản thân cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348589/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.