Chương trước
Chương sau
Nhưng số đá vụn này có lực cực mạnh, giống như búa nặng đập xuống. Mỗi lần ông ta chặn một hòn đá đều có thể cảm giác được nội tạng chấn động, khí huyết sôi trào.

Ông ta lùi ra xa mười trượng, đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại. Lúc ông ta quay đầu lại, bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt đã xuất hiện một thiếu niên vô cùng tuấn tú, ánh mắt thờ ơ.

“Tà ma ngoại đạo cũng dám hại người trên địa bàn của tôi?”.

Cuối cùng Diệp Thiên cũng đã đến!




“Là ai?”.

Trong lòng Hắc Vu Thần đã dấy lên vẻ kinh ngạc.

Ông ta gây án khắp nơi ở tỉnh Xuyên, giết mấy người liên tiếp, lần này từ Thành Môn trở lại Lư Thành, ngẫm thấy không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Với tu vi và bản lĩnh của ông ta, có ai lại có thể tìm được ông ta chứ?

Nhưng hôm nay, lại thực sự có người tìm đến tận nơi, không chỉ vậy, người đến lần này lại là một vị cao thủ võ thuật chỉ dùng mỗi lực dư thừa của các viên đá vụn đã có thể đánh cho ông ta lùi lại.

Điều khiến ông ta khó tin nhất đó là người đánh lùi ông ta lại là một thiếu niên chỉ 17, 18 tuổi!

Con đường võ thuật, dễ trước khó sau, có thể là khi bước chân vào võ thuật, tu luyện nội lực không quá khó khăn, nhưng muốn trở thành cao thủ thực thụ, có thành tựu, vậy thì phải tu luyện khổ cực ngày này qua tháng nọ, thứ cần lúc này chính là thời gian.

Những cao thủ ở đỉnh cao thực sự đa phần đều là những nhân vật ngoài 40 tuổi, cho dù là người có thiên phú vô song như Diệp Vân Long cũng phải ở ẩn mười mấy năm mới có thể tỏa sáng.

Còn cậu thiếu niên trước mặt đây, thực sự còn quá trẻ!

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng nhìn về phía Hắc Vu Thần, như thể đang nhìn một thi thể vậy, không mang theo chút biểu cảm nào.

Một lúc sau, cậu dửng dưng quay người, cởi trói cho Tiếu Văn Nguyệt, động tác nhẹ nhàng từ tốn, như thể không hề quan tâm Hắc Vu Thần đang đứng phía sau.

Thấy cảnh tượng này, sát ý trong ánh mắt Hắc Vu Thần càng thêm rõ rệt.

Ông ta tự tu tập thuật Mao Sơn, xưa nay giao đấu với ai, chưa bao giờ có ai dám quay lưng về phía ông ta, vì điều này đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết, nhưng Diệp Thiên, lại coi như không nhìn thấy ông ta, đây rõ ràng là chưa từng coi ông ta ra gì.

Hành động ngang nhiên này không hề khiến Hắc Vu Thần do dự, ngược lại còn khiến sát ý của ông ta càng thêm mạnh mẽ.

Khoảnh khắc ông ta phản bội và rời khỏi Mao Sơn, ông ta đã lập lời thề sau này sẽ trở thành kẻ mạnh trong thiên hạ, tỏa sáng giới võ thuật, danh tiếng chấn động ngang tầm “Tứ Tuyệt”.

Nhưng bây giờ một thiếu niên 17, 18 tuổi lại dám đứng quay lưng về phía ông ta, đối với ông ta mà nói đó là một sự sỉ nhục lớn.

Ông ta giậm mạnh chân, cả cái lò hơi lung lay, nơi mà ông ta giẫm chân đều bị nứt toác, ông ta đã tấn công về phía Diệp Thiên.

Ông ta hội tụ nội lực vào hai bàn tay, khí đen xuất hiện, trong đó có tiềm ẩn độc tố cực mạnh, cho dù là cao thủ ở cấp tông tượng nếu tiếp xúc với luồng khí này đều sẽ bị độc tính xâm nhập cơ thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng rồi chết.

Chưởng này của ông ta tung ra không chút nương tay, ông ta muốn Diệp Thiên phải trả giá cho sự tự kiêu tự đại của cậu.

Trong tình thế cấp bách, bàn tay tỏa ra đầy khói đen của ông ta đã ấn vào lưng của Diệp Thiên, một dấu in năm ngón tay đen như mực nhìn rõ mồn một trên áo sơ mi màu trắng của Diệp Thiên, một âm thanh lớn cũng cùng lúc phát ra.

“Bụp!”.

Hắc Vu Thần tung một chưởng rất mạnh, nhưng trên khuôn mặt ông ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn lộ ra một vẻ kinh hoàng mãnh liệt.

Chưởng này của ông ta tuy chưa dốc hết sức lực, nhưng cũng dùng đến 70, 80% nội lực lại hình như vô tác dụng, không chỉ không đánh cho Diệp Thiên bay xa, mà ngược lại, cả cánh tay ông ta bị chấn động đến tê dại.

“Sao có thể như vậy được?”.

Hai con ngươi của Hắc Vu Thần co lại, lùi mạnh về phía sau, nhanh chóng giữ khoảng cách với Diệp Thiên, vẻ sợ hãi trong mắt ông ta cho dù thế nào cũng không che giấu được.

Ông ta không chỉ là một thuật sĩ Mao Sơn, đồng thời cũng là một cao thủ võ thuật, cùng lúc tu luyện võ thuật và pháp thuật, có thể nói những người ở dưới cấp chí tôn võ thuật, thậm chí đến những chí tôn võ thuật tầm thường thì cũng không thể khiến ông ta khiếp sợ.

Chưởng vừa rồi của ông ta đã hội tụ gần 80% nội lực, đủ để khiến núi lìa đá nứt, cho dù là tấm thép dày vài phân thì ông ta cũng tự tin có thể đánh thủng, nhưng đánh lên người Diệp Thiên, lại như thể hạt sát giữa sa mạc, căn bản không có chút hiệu quả nào.

Không những vậy, chất độc được chứa trong chưởng vừa rồi của ông ta cũng hình như bị mất đi công hiệu, không có chút tác dụng nào đối với Diệp Thiên, mà chỉ để lại chút vệt màu đen trên áo của cậu mà thôi.

“Dùng nội lực chống đỡ, lại có thể chặn được thế tấn công của mình, cậu ta lẽ nào là chí tôn võ thuật sao?”.

Hai mắt Hắc Vu Thần nheo lại, sau đó lắc đầu, một chí tôn võ thuật 17, 18 tuổi, rõ ràng là một chuyện hoang đường, từ lúc nào mà chí tôn võ thuật lại trở nên rẻ mạt như vậy chứ?

Diệp Thiên bị Hắc Vu Thần đánh lén phía sau lưng nhưng lại không có chút phản ứng gì, cậu cởi trói cho Tiếu Văn Nguyệt, đặt cô ta dựa nhẹ vào tường, sau đó cậu mới từ từ đứng dậy, nở một nụ cười khẩy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.