Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, học sinh trong lớp đều sửng sốt, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Bọn họ không ngờ thầy Từ trưởng bộ môn Toán mang tiếng ác quỷ này lại giúp cho Diệp Thiên.

“Các em có thể nghĩ rằng tôi thiên vị, cũng có thể nói tôi không công bằng, nhưng tôi cho Diệp Thiên vào lớp này là vì năng lực môn Toán của em ấy”.

“Một người có thể nghiên cứu Toán học thấu đáo như vậy, tôi tin rằng những môn khác cũng không yếu”.


Từ Uy đứng thẳng người, nói to hơn: “Tôi nói rõ với các em tại đây, vài ngày nữa sẽ đến kì kiểm tra tháng này, nếu đến lúc đó Diệp Thiên không lọt vào top 50 thì tôi sẽ để em ấy rời khỏi lớp chọn”.

Học sinh trong lớp nghe Từ Uy nói vậy, cũng không dây dưa vấn đề này nữa. Dù sao chưa tới ba ngày nữa sẽ thi tháng, một tuần sau là có thành tích, đến lúc đó Diệp Thiên không lọt vào top 50 đương nhiên sẽ phải rời khỏi lớp chọn.

Âu Hạo Thần liếc nhìn Diệp Thiên, không lên tiếng. Theo cậu ta thấy, mặc dù Diệp Thiên có năng lực đặc biệt ở môn Toán, nhưng nếu nhiều môn cộng lại, muốn lọt vào top 50 là cực kì khó. Một tuần sau, cho dù Từ Uy không để Diệp Thiên rời khỏi lớp, Diệp Thiên cũng không còn mặt mũi ở lại đây.

“Diệp Thiên, bọn họ rõ ràng không muốn cậu ở lại lớp này”.

Bành Lượng vô cùng tức giận, rõ ràng hơn nửa lớp đều đang nhắm vào Diệp Thiên. Những học sinh chỉ biết đến thành tích này hoàn toàn không coi trọng Diệp Thiên, không muốn học cùng lớp với cậu.

“Không sao!”.

Diệp Thiên vỗ vai cậu ta, đột nhiên lên tiếng.

“Thầy Từ, xin đợi một lát, em cũng có chuyện muốn nói”.

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần.

“Mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại nhắm vào tôi, nhưng nếu cậu đã muốn tôi rời khỏi lớp chọn thì tôi cũng chơi lớn với cậu một lần, chúng ta đánh cược không?”.

Trước mặt những học sinh xuất sắc toàn trường, Âu Hạo Thần nhíu mày, đâu chịu lùi bước, lập tức hỏi: “Cược thế nào?”.

Diệp Thiên nhún vai, chỉ vào bàn học: “Nghe nói cậu luôn giữ vững danh hiệu đứng đầu khối lớp 12 trường Tam Trung phải không? Mỗi lần kiểm tra hàng tháng đều đứng nhất khối, vậy lần này tôi sẽ cược thành tích với cậu”.

“Cuộc thi tháng này, tôi và cậu sẽ so điểm số. Điểm số của tôi thấp hơn cậu thì tôi sẽ tự động rời đi, nhưng nếu điểm của cậu thấp hơn tôi, vậy thì xin lỗi, người đi sẽ là cậu”.

“Thế nào, cậu dám cược không?”.

Ánh mắt Diệp Thiên sáng ngời. Mặc dù trước nay cậu không muốn chấp nhặt với hạng người tầm thường này, nhưng Âu Hạo Thần lại vô duyên vô cớ chọc vào cậu, vậy thì cậu cũng không nể nang gì nữa.

Âu Hạo Thần đã muốn chơi thì cậu cũng không ngại chơi cùng cậu ta một lần.

“So thành tích à?”.

Âu Hạo Thần như nghe được chuyện gì buồn cười, suýt chút nữa đã cười thành tiếng.

Nếu Diệp Thiên so võ thuật hay tài nghệ với cậu ta, cậu ta tất nhiên sẽ không thắng nổi, nhưng Diệp Thiên lại so thành tích?
Nên biết rằng những học sinh giỏi ngồi đây ai cũng thua kém cậu ta. Cậu ta giữ vị trí nhất khối liên tục hai năm sáu tháng, vị trí hạng nhất chưa bao giờ bị lung lay, Diệp Thiên là một học sinh mới chuyển tới mà lại dám so thành tích với cậu ta sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.