Chương trước
Chương sau
“Nếu không có vấn đề gì nữa thì tôi sẽ bắt đầu xếp chỗ ngồi”.

Đúng lúc đó, Âu Hạo Thần đột nhiên giơ tay lên.


“Thưa thầy, em có câu hỏi!”.

Cậu ta đứng lên, thái độ đúng mực, cất cao giọng hỏi: “Em muốn hỏi, nếu lớp chọn là chọn ra năm mươi học sinh có thành tích đứng đầu kì thi tháng, thì sao có bạn tháng trước không tham gia thi vẫn vào được lớp này ạ?”.

Cậu ta vừa dứt lời, cả lớp đều nhìn về phía Diệp Thiên. Mặc dù Âu Hạo Thần không chỉ đích danh ai, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ cậu ta đang nói về Diệp Thiên.

“Đúng vậy, nếu mọi người cùng ở lớp chọn thì lẽ ra nên có cùng vạch xuất phát, tại sao có bạn không nằm trong top 50 vẫn có thể vào lớp này?”.

Đa số các bạn trong lớp đều cảm thấy bất mãn. Dù sao bọn họ đều dựa vào thực lực để vào lớp chọn, điểm số nằm trong top 50, còn Diệp Thiên giống như nhờ vào quan hệ, khó tránh khỏi khiến người khác bất mãn.

Trong chốc lát, Diệp Thiên đã trở thành tâm điểm chú ý.



Âu Hạo Thần xưa nay không phải người rộng lượng, ngược lại rất nhỏ mọn, có thù phải báo, không chấp nhận bất cứ khuyết điểm nào.

Ở Lư Thành, cậu ta được xem là đứng đầu trong các nam sinh. Bất kể là thể thao hay thành tích, cậu ta đều đứng nhất, hơn nữa còn là trưởng câu lạc bộ Tán Thủ, được các nữ sinh yêu thích. Hoàn cảnh gia đình rất tốt, khả năng kinh tế cực cao, có thể nói là chưa bao giờ nếm mùi thất bại.

Nhưng người đầu tiên khiến cậu ta có cảm giác thất bại chính là Diệp Thiên.

Cậu ta thích Cố Giai Lệ gần ba năm, nhưng Cố Giai Lệ vẫn luôn giữ khoảng cách với cậu ta. Diệp Thiên vừa đến đã nói cười với Cố Giai Lệ, hoàn toàn phớt lờ cậu ta, cậu ta đã ghi thù chuyện này từ lâu.

Ngay cả niềm kiêu hãnh nhất của cậu ta là Tán Thủ cũng bị Karate đánh bại, Diệp Thiên lại một mình đánh ngã hết cả đội Karate, vậy chẳng phải chứng minh với cả trường rằng cậu ta thua kém Diệp Thiên rất nhiều hay sao?

Còn ở buổi tiệc kỉ niệm ngày thành lập trường, Diệp Thiên đàn một bản nhạc khiến mọi người trầm trồ, hoàn toàn cướp mất danh hiệu nam sinh được yêu thích nhất của cậu ta, đúng là kẻ thù truyền kiếp.

Vốn dĩ hơn tháng nay Diệp Thiên không xuất hiện, cậu ta đã quên đi người khiến cậu ta có cảm giác thất bại nhiều lần này. Nhưng bây giờ Diệp Thiên không những đã quay lại, mà còn chia đến cùng một lớp với cậu ta, cậu ta không thể nào chịu được nữa.

Trên những phương diện khác, có lẽ cậu ta không bằng Diệp Thiên. Nhưng với tư cách là học sinh giỏi toàn diện liên tục đứng đầu khối của trường Tam Trung, cậu ta nhất quyết không cho phép Diệp Thiên học cùng lớp chọn với cậu ta.

Sau khi cậu ta lên tiếng, vài học sinh khác đặt việc học lên hàng đầu cũng hưởng ứng. Bọn họ đều cho rằng Diệp Thiên không có tư cách học ở lớp chọn cùng với bọn họ.

Bành Lượng nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng Từ Uy ở trên bục giảng đã lên tiếng.

“Những gì các em nói, tôi thừa nhận!”.

Từ Uy gật đầu nói: “Tháng trước, bạn Diệp Thiên của lớp chúng ta không tham gia thi, theo quy tắc tuyển chọn lớp chọn thì em ấy không thể vào lớp này”.
“Nhưng để em ấy vào lớp chọn là quyết định của tôi!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.