Chương trước
Chương sau
Mơ màng một lúc, Tiếu Văn Nguyệt cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta đi nhanh về phía lớp 12A4, muốn gặp Diệp Thiên, cho dù không biết nói gì nhưng cô ta cũng muốn nói với Diệp Thiên vài câu.

Cô ta đến trước cửa lớp 12A4, đang định nhờ người gọi Diệp Thiên ra thì phát hiện bàn cuối của Diệp Thiên không có ai ngồi cả.

“Không có ở đây à?”.


Cô ta hơi nhíu mày, đúng lúc Cố Giai Lệ đi tới.

“Cậu đến tìm anh ấy à?”.

Cố Giai Lệ chỉ vào bàn học của Diệp Thiên

“Đâu có!”.

Tiếu Văn Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Mình đến tìm cậu, tối nay đến nhà mình ăn cơm nhé!”.

“Hôm nay anh ấy không đi học!”.

Cố Giai Lệ không trả lời, chỉ khẽ nói, giọng nói mang theo vẻ buồn chán, vụ nói Diệp Thiên ở “Thủy Thượng Nhân Gian”, ban đầu cô không hề cảm thấy có gì khác thường, nhưng mấy hôm liền không nhìn thấy Diệp Thiên, cô luôn cảm thấy trong lòng hình như thiếu một điều gì đó, đó chính là “anh Diệp Thiên” luôn an ủi khi cô ấm ức tủi thân, dùng bài hát để cổ vũ cô theo đuổi ước mơ, hình như thực sự đã dần dần rời xa rồi.

“Không đi học sao?”, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày hỏi.

Mấy hôm liền Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt đều không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu, những bạn nữ trong trường điên cuồng theo đuổi Diệp Thiên cũng không có ai tìm thấy Diệp Thiên cả.

Cho dù là trường hay căn nhà thuê, Diệp Thiên đều không về.

Tiếu Văn Nguyệt thử gọi điện cho Diệp Thiên mấy lần nhưng nhận được đều là những tiếng tút kéo dài, giống như thể sẽ mãi rời xa ngôi trường này, và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.



Mấy hôm liền tâm trạng của Tiếu Văn Nguyệt đều không tốt, lúc này cô ta đang ngồi cuộn mình trong chăn ngây người nghĩ vẩn vơ.

“Diệp Thiên, rốt cuộc là anh đã đi đâu?”.

Bàn tay cô ta nhẹ nhàng đặt lên ngực, dường như trên đó vẫn còn giữ hơi ấm mà Diệp Thiên cõng cô đêm đó.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra, cậu thiếu niên mà cô ta coi thường ngay từ lần gặp đầu tiên, thậm chí còn có hơi căm ghét, nhưng giờ đã có một vị trí không thể phai nhòa trong tim cô.

Chỉ tiếc là cô ta còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng hơn về phần tình cảm này thì đã không biết Diệp Thiên ở đâu nữa.

Thung lũng hoa ở tỉnh Xuyên, nơi đây vốn dĩ là nơi sinh sống của người dân tộc Di, nhưng mấy hôm trước lại có một thiếu niên đến.

Cậu thiếu niên ăn mặc hoàn toàn khác với người dân tộc Di sinh sống ở đó, hơn nữa cậu trông khô ngô tuấn tú, vừa đến thung lũng hoa đã trở thành “lạc loài” trong mắt mọi người, nhiều cô gái dân tộc Di đều cảm thấy có hứng thú với cậu.

Bên trong khu vườn của căn nhà gỗ khá rộng rãi, nhiều mầm non có mùi hương thơm dịu mới nhú khỏi mặt đất, cậu thiếu niên cầm bình tưới cây, hơi cúi người xuống, trong ánh mắt tràn đầy sự chuyên tâm, toàn tâm toàn ý chú ý vào những mầm non này, như thể những mầm non này là con của cậu vậy.
Mấy cô gái dân tộc Di đã tụ tập ở ngoài vườn từ sớm, nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt tò mò, nhưng cậu thiếu niên lại hoàn toàn phớt lờ những cô gái trắng trẻo xinh đẹp này, chỉ chăm chú vào hoa cỏ trước mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.