Chương trước
Chương sau
Câu nói của Lí Thu Hà khiến Cố Giai Lệ nghe mà không hiểu gì cả, trước đó Lí Thu Hà còn bảo cô cố gắng tránh xa Diệp Thiên, nhưng bây giờ hình như thái độ đã quay 180 độ vậy, khiến cô không hiểu gì cả.

“Chị Hà, loại người như Diệp Thiên sau này chắc chắn sẽ không làm nên công tráng gì, chỉ là tên ngu ngốc không biết đối nhân xử thế, có gì mà phải hối hận chứ?”.

Lí Tinh Tinh bĩu môi nói: “Hơn nữa bây giờ Cố Giai Lệ đã ký hợp đồng với Công ty giải trí Thiên Phú, sau này sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng, cần gì phải để ý cái tên Diệp Thiên cỏn con đó?”.


Lí Thu Hà nghe thấy, không giải thích gì mà chỉ lắc đầu.

Hôm trước, cô ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tối hôm qua, Diệp Thiên đã khiến cô ta hoàn toàn khuất phục.

Cô ta lắc đầu nhìn Cố Giai Lệ đang trong biểu cảm kiên định, như thể đã hạ quyết tâm, trong lòng thầm thở dài.

“Đánh mất mối quan hệ với Diệp tiên sinh người đã trấn áp cả một tỉnh, đây chắc chắn sẽ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời em đó!”.

Tiếu Văn Nguyệt nheo mắt nhìn theo hướng rời đi của Diệp Thiên, đôi mắt chớp chớp, cô ta có dự cảm Diệp Thiên đi lần này sẽ không quay lại.

Trong lòng dấy lên dự cảm như vậy, đột nhiên chạy nhanh ra khỏi hành lang, nhưng bên trong “Thủy Thượng Nhân Gian” rộng lớn này, đâu còn bóng dáng của Diệp Thiên nữa?

Thời gian còn lại của cuối tuần, đám người Lư Thành đều chơi ở trong “Thủy Thượng Nhân Gian”, nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy lạ đó là người tiếp đón bọn họ đã không còn là Từ Tôn nữa, mà mà Từ Hồng, người còn có thực lực mạnh hơn Từ Tôn rất nhiều.

Những dịch vụ mà bọn họ nhận được còn cao cấp hơn trước đó gấp nhiều lần, phòng ở cao cấp của mọi người được đổi sang biệt thự siêu cấp trên nước chỉ dành riêng cho VIP và những khách có gia sản hàng trăm triệu.

Mọi người đều thầm vui mừng, còn tưởng vì có Sở Thần Quang và Lí Thu Hà nên mới được như vậy, nhưng chỉ có Lí Thu Hà biết, Từ Hồng đối xử với bọn họ tốt như thế, đó đều là vì Diệp Thiên.

Sáng thứ hai, mọi người từ thành phố Phán trở về trường, Cố Giai Lệ vào đến lớp, không kìm được nhìn xuống phía bàn cuối, chỗ ngồi của Diệp Thiên trống không, cậu không hề đến lớp.

Trong lòng Cố Giai Lệ cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thu lại ánh mắt.

Hai tiết học trôi qua mà Diệp Thiên vẫn không đến, Cố Giai Lệ cảm thấy có điều gì không đúng.

“Lẽ nào anh ấy không định đến lớp nữa sao?”.

Cố Giai Lệ có hơi lo lắng, nhưng Diệp Thiên vẫn không xuất hiện.

Trong lớp 12A6, Tiếu Văn Nguyệt đang chống cằm suy tư, hững hờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Mấy hôm nay cho dù là chơi ở thành phố Phán hay là trên đường quay về trường, trong đầu cô ta đều không được tập chung, lúc lại nhớ đến Diệp Thiên.

Về đến trường, cô ta vốn kiềm chế lại bản thân không được nhớ nữa, nhưng vì tiết mục biểu diễn hoàn hảo của Diệp Thiên tối hôm thứ sáu, danh tiếng của cậu đã nổi khắp trường Tam Trung, những người như Âu Hạo Thần hay Vương Hiên đều bị áp đảo hết.

Những cái biệt hiệu như “Vương tử tình ca”, “Hoàng tử dương cầm”, “Nam thần của trường” đều là dành cho Diệp Thiên, các bạn nữ vào lớp đều thảo luận Diệp Thiên, thậm chí trong giờ học cô ta còn nhìn thấy các bạn nữ chạy từ ngoài hành lang vào lớp 12A4 để đưa thư tình cho Diệp Thiên, đúng là vô cùng phô trương.

Đến phía nhà trường cũng coi trọng cậu học sinh mới chuyển đến là Diệp Thiên này, giáo viên chủ nhiệm thậm chí còn lấy Diệp Thiên làm chủ đề dạy học ở trong lớp, khích lệ học sinh, Diệp Thiên nghiễm nhiên trở thành nhân vật vô cùng nổi tiếng của trường Tam Trung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.