Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên không lay chuyển được Cố Giai Lệ, chỉ đành ngồi xuống, nhưng không hề có hứng thú. Gì mà biểu diễn piano, gì mà tiết mục, đối với cậu mà nói chẳng có sức hấp dẫn gì cả.

Lại ba tiết mục trôi qua, MC cất cao giọng tuyên bố: “Tiếp theo sẽ là một tiết mục nặng ký, tôi tin nhất định sẽ mang lại cho mọi người một bữa tiệc thính giác thịnh soạn”.

“Sau đây sẽ là màn hợp tấu piano và violon của anh Sở và bạn Tiếu Văn Nguyệt, bài hát mang tên “Ánh trăng”!”.


Nghe lời giới thiệu, các bạn học trong hội trường, kể cả giáo viên đều đồng loạt vỗ tay, vô cùng nhiệt tình.

Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Tiếu Lâm, còn Sở Thần Quang là người đứng đầu trong số các thanh niên tài năng của thành phố, sức ảnh hưởng rất lớn, hai người họ hợp tấu đương nhiên là tiết mục nặng ký.

Tiếu Văn Nguyệt mặc áo dạ hội màu tím nhạt, ngồi bên cạnh đàn piano. Năm ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng đưa lên, tiếng đàn du dương nhịp nhàng lan tỏa.

Sở Thần Quang mặc áo vest trắng, tuấn tú nổi bật, nho nhã cầm violon trên tay, động tác tinh tế đúng chuẩn, cực kỳ có phong cách của một người biểu diễn chuyên nghiệp. Hai người một đàn một kéo, tiếng piano và violon đan xen hòa vào nhau, học sinh trường Tam Trung đều nghe say mê, âm thầm khen hay.

Trình độ chơi nhạc cụ của Sở Thần Quang và Tiếu Văn Nguyệt kể cả khi so sánh với những người chơi chuyên nghiệp cũng chỉ thua nửa bậc mà thôi, tạo thành sức ảnh hưởng như vậy là điều rất bình thường.

Bài diễn tấu “Ánh trăng” kết thúc, cả hội trường dậy tiếng hoan hô. Các học sinh đều đứng lên, vẻ mặt đầy phấn khởi.

Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đứng dậy cảm ơn. Hai người đứng cạnh nhau giống như kim đồng ngọc nữ, như công chúa và hoàng tử, người bên dưới không kìm được hô hào.

“Yêu nhau đi, yêu nhau đi!”.

Sở Thần Quang hết sức hăng hái, Tiếu Văn Nguyệt thì đỏ mặt.

Cô ta quay sang nhìn Sở Thần Quang đa tài đa nghệ, sáng ngời chói lọi, không khỏi cảm khái. Bất kể nhìn từ góc độ nào, cô ta mới là người xứng đôi với Sở Thần Quang nhất.

“Kết thúc rồi, chúng ta đi thôi chứ?”.

Diệp Thiên không hề có cảm xúc gì với màn hợp tấu piano và violon xuất sắc này, cậu đứng lên, chuẩn bị dẫn Cố Giai Lệ rời đi, mà Sở Thần Quang lại vừa khéo nhìn thấy cảnh ấy.

Sở Thần Quang đăm chiêu, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, khóe miệng xuất hiện nụ cười giễu cợt.

“Các bạn!”.

Cậu ta cầm micro lên, mỉm cười nói với các học sinh trường Tam Trung.

“Hôm nay có thể đến với Tam Trung, biểu diễn bài “Ánh trăng” tặng các bạn, tôi cảm thấy rất vinh hạnh!”.

“Thật không dám giấu, ở Tam Trung ngoài Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, Giai Lệ ra, tôi còn quen một người nữa”.

“Tôi ở trên sân khấu thấy cậu ta có vẻ không mấy hứng thú với buổi diễn ngày hôm nay, cho nên muốn đánh bạo mời cậu ấy lên sân khấu, biểu diễn một tiết mục cho mọi người. Mọi người thấy có được không?”.

Sở Thần Quang vốn là kẻ giỏi khuấy động không khí, chia rẽ ly gián, cậu ta vừa dứt lời, các học sinh Tam Trung đều tích cực hưởng ứng.

“Được, được, mau gọi lên đi!”.

“Phải, là ai vậy? Mau lên sân khấu đi!”.

Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò về người được gọi là “người quen” của Sở Thần Quang, nụ cười bên miệng Sở Thần Quang càng rõ hơn, giọng nói to hơn mấy lần.

“Mọi người đều nhiệt tình như vậy, lẽ nào cậu nỡ lòng khiến bọn họ thất vọng hay sao?”.

“Diệp Thiên?”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.