Diệp Thiên ở bên ngoài bỗng khựng bước khi nghe thấy vậy. Trong tim như có dòng điện chạy qua.
“Chín năm sao?”.
Anh khẽ lẩm bẩm, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Thi Tú Vân.
“Lẽ nào chín năm qua, mẹ luôn ở chùa Cửu Long đảnh lễ, không hề về nhà họ Diệp sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên chững lại, cậu đứng ngây tại chỗ.
Trong phòng thiền, Thi Tú Vân xoa đầu Diệp Tinh, cười nhẹ và lắc đầu.
“Nhà? Đâu là nhà?”.
Giọng bà thều thào giống như đã bị rút sạch sức lực.
“Năm đó trước mắt mẹ, bố con đã ra tay quá tàn nhẫn với anh cả của con, còn vứt bỏ nó nơi núi sâu, để nó tự sinh tự diệt. Từ khoảnh khắc đó, mẹ đã không còn nhà nữa rồi”.
“Mẹ đã nói rồi, cả đời này sẽ không tha thứ cho bố con. Cũng chính vì lời nói đó mà ông ta đã ra tay quá độc ác với con ruột của mình, không chút tình cảm. Người như vậy, không xứng đáng làm bố, càng không xứng đáng làm chồng của mẹ.
Mặc dù Thi Tú Vân mặc áo tăng ni nhưng giọng nói rất vang và có lực, không chút dao động.
Nghe thấy vậy, Diệp Tinh run rẩy, nói với vẻ đau thương.
“Mẹ, chuyện của anh cả đã chín năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2668034/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.