Ánh mắt Diệp Thiên xao động, cảm tưởng như có sóng dậy trong lòng.
Trong nhà họ Diệp, ngoài Diệp Tinh khiến cậu cảm thấy cảm kích ra thì chỉ còn lại một người phụ nữ giản dị.
Đó là mẹ của cậu – Thi Tú Vân.
Hơn mười năm trước, lúc cậu vẫn còn là một đứa trẻ mới được vài tuổi thì Thi Tú Vân đã đưa cậu lên Tây Sơn, thắp nhang khấn Phật, hầu như cuối tuần nào cũng vậy, không hề bị gián đoạn.
Thi Tú Vân nói với cậu, cầu Phật không phải là mê tín mà là đại diện cho một loại tín ngưỡng, đại diện cho một sự gửi gắm về mặt tinh thần.
Nhớ có một lần, Diệp Thiên đi lạc ở chùa Cửu Long. Thi Tú Vân mãi lâu sau mới tìm thấy cậu. Lần đó, Diệp Thiên không hề khóc mà ngược lại, Thi Tú Vân thì ôm cậu khóc như mưa.
Từ sau lần đó, Thi Tú Vân nói với cậu, bất kể sau này Diệp Thiên đi đâu, bất kể Diệp Thiên ở đâu, nếu như không tìm thấy bà thì tới chùa Cửu Long, bà nhất định sẽ ở đó đợi cậu.
Năm đó Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên thì Thi Tú Vân đã gào khóc thảm thiết. Bà muốn bảo vệ Diệp Thiên nhưng đã bị Diệp Sơn lạnh lùng kéo ra. Cuối cùng bà chỉ biết trân trân nhìn Diệp Thiên bị phế võ mạch và đuổi ra khỏi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2668033/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.