Ngô Lăng Hiên có thân thù mạnh nhất trong ba người
kịp thời đưa tay chấntrước ngực, nhưng cậu ta hoàn toàn
không thể ngăn đỡ luống sức mạnh đó.
Hai tay vang lên
tiếng xương gãy, bị đánh bay ra xa mười trượng.
Trong ba người, cậu ta có thể trạng khỏe nhất, tuy bị
thương nặng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng dậy, về
mặt đẩy sửng sốt.
“Cậu, sao cậu dám ra tay?”
Cậu ta vô cùng kinh ngạc, Diệp Thiên trông nho nhã
yếu đuối, thế mà chỉ vung cánh tay lên đã khiến ba người
bọn họ bị thương nặng trong nháy mắt.
Điều làm cậu ta không thể tin nổi là Diệp Thiên lại dám
ra tay ở trước mặt mọi người, ngay trong lễ mừng công
của Tập đoàn Lăng Thiên.
Mặc dù ban nãy ba người bọn họ đối đầu kịch liệt với
Diệp Thiên, nhưng dù có muốn đối phó với cậu cũng phải
đợi bữa tiệc kết thúc, hoặc là lúc Diệp Thiên rời khỏi nơi
này.
Bọn họ tuyệt đối không dám gây ra động tĩnh lớn ở
đại sảnh tiếp đãi khách.
Bởi vì đây là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên,
ai dám náo loạn ở đây đồng nghĩa sẽ đối địch với Tập
đoàn Lăng Thiên.
Tất cả mọi người đừng nói là bọn họ,
ngay cả bố bọn họ cũng không có can đàm đó.
Nhưng Diệp Thiên lại ra tay không hề nề nang, thậm
chí đánh Hoàng Hưng Hải bay đi đâm gãy mười mấy chiếc
bàn, phá hoại sân khấu, chẳng khác nào đắc tội chết với
Tập đoàn Lăng Thiên.
Cậu ta không thể tưởng tượng được
sao Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667754/chuong-613.html