Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 591: GÁNH NẶNG TRỞ LẠI KINH THÀNH.
Sau khi lần thứ hai giải độc thất bại, Tống Thanh Thư liền cáo từ Nhậm Ngã Hành, lão không hiểu vì sao hắn lại vội vàng xuất phát như thế, Tống Thanh Thư cũng không cách nào giải thích, bởi vì Yến Kinh thành còn có một đống sự tình đang chờ hắn về giải quyết, cho nên đành phải miễn cưỡng lấy lý do lấp liếm cho qua.
Triệu Mẫn trên thân thương tổn cần phải tiếp tục trị liệu, bởi vậy nàng cùng Tống Thanh Thư lên đường,v phần Lý Mạc Sầu, Tống Thanh Thư để nàng lưu lại tại Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành cũng rất nể tình hắn, hứa hẹn để lại một vị trí trưởng lão cho nàng, dù sao lão cũng đang chờ thanh tẩy thế lực Trương Vô Kỵ, những vị trí đó chỗ trống cũng cần có người bổ sung, mà Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu võ công trên giang hồ đã có danh vọng, chỉ là một trưởng lão thì thừa đủ tư cách.
Lý Mạc Sầu lúc đầu cũng không muốn, nhưng nàng đã từng đáp ứng ân tình của Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư vốn muốn để nàng về Niêm Can Xử, nhưng bây giờ đã cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo kết minh, hắn sắp xếp dùng nhân thủ của cài cắm vào, Lý Mạc Sầu cũng là người thích hợp nhất để tuyển chọn.
Lý Mạc Sầu cuối cùng vẫn đáp ứng Tống Thanh Thư, tuy nhiên nàng liên tục nhắc nhở, thời gian chỉ hạn trong vòng một năm, một năm sau nàng sẽ phiêu nhiên đi xa, không còn nợ nần gì đến ân tình với hắn, Tống Thanh Thư đồng ý, thời gian một năm, cũng đủ để hắn an bài nhân thủ đầy đủ để chen vào.
Nhậm Ngã Hành mang theo Nhậm Doanh Doanh một đường thịnh tình tiễn đưa hai người xuống núi, trên đường một mực căn dặn Tống Thanh Thư sớm một chút tới đón cưới Nhậm Doanh Doanh, một bên Nhậm Doanh Doanh nét mặt xám xịt, nàng có một bộ biểu lộ ước gì ngươi vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại.
……………………………………………………………………………………
-Ta thật phi thường tò mò, Yến Kinh thành đến tột cùng có cái gì trọng yếu để ngươi cam lòng từ bỏ mỹ quyến như hoa này mà hướng đến nơi đó rong ruổi vậy?
Rời khỏi Hắc Mộc Nhai một lúc, Triệu Mẫn nhàn nhã ngồi tại trên đệm mềm mại bên trong xe ngựa, cười như không cười nhìn lấy hắn hỏi.
Tống Thanh Thư trong lòng nhảy dựng, Triệu Mẫn nữ nhân này thật quá kinh khủng, vạn nhất bị nàng nhìn ra chút dấu vết thì hỏng bét.
-Tại hạ có thể là hiểu quận chúa đang ăn dấm chua phải không?
Tống Thanh Thư cố ý chêm chọc cười nói.
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, quả nhiên liền bị chuyển dời dự chú ý:
-Hừ….ai mà ăn dấm chua với một kẻ lêu lõng như ngươi chứ.
- tại sao có người ở trên núi một mực truy vấn tại hẹ đến tột cùng làm như thế nào mà thu phục được Nhậm Doanh Doanh?
Tống Thanh Thư nhịn không được cười nói.
-Ta hỏi để biết những thủ đoạn này của ngươi, để về sau mới không dễ dàng bị ngươi lừa gạt chứ.
Triệu Mẫn khanh khách cười rộ lên, tuy nhiên nàng rất nhanh thấy được hai người đối thoại tựa hồ có chút ái muội a, vội vàng lãng nói sang chuyện khác,
-Nếu ta nhớ không lầm, hiện tại ngươi đang là người mà triều đình Mãn Thanh coi như là địch nhân nguy hiểm hận nhất không thể giết được, ngươi lúc này lại chạy đến Yến Kinh thành, không sợ là tự chui đầu vào lưới sao?
-Lấy võ công Tống mỗ, chỉ cần muốn đi, thì trong thiên hạ này dù cho long đàm hổ huyệt cũng không lưu lại được tại hạ.
Tống Thanh Thư ngạo nghễ nói.
-Biết ngươi có được bổn sự này, nhìn thấy ngươi thật là đắc ý. Thấy phát ghét.
Triệu Mẫn thực ra rất thưởng thức cái loại nam nhân tự tin như thế này, đương nhiên trên miệng nàng thì không thừa nhận.
-Tuy nhiên tại hạ chỉ sợ là nếu là có người cố ý mật báo cho triều đình Mãn Thanh thì nói không chừng cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Tống Thanh Thư một bên nói, ánh mắt một bên hướng trên thân Triệu Mẫn nhìn.
Triệu Mẫn gương mặt lại nóng lên, nàng biết Tống Thanh Thư là châm chọc nhắc đến lần trước nàng tại Kim Xà doanh quay ngược nhất kích với hắn, nên liền gắt giọng:
-Ai da….lần đó là do ta muốn cho ngươi tại Trung Nguyên vô pháp không nơi đặt chân, để bức ngươi đến đầu phục về phía thế lực của Nhũ Dương Vương Phủ bên ta..
-Thật vậy sao?
Tống Thanh Thư cười cười, hắn đã gặp qua nhiều nữ nhân xinh đẹp gạt người, cho nên làm gì mà dễ dàng tin lời nói của nàng như vậy, huống chi Triệu Mẫn còn là một nữ nhân rất là xinh đẹp trong những nữ nhân xinh đẹp.
-Bởi vì khi đó ta không biết ý nghĩ thật sự của ngươi,
Triệu Mẫn thở dài một hơi,
-Nếu như sớm biết ngươi có chí muốn quét sạch thiên hạ, ta làm thế nào có thể tự mình đa tình cho là ngươi sẽ có lúc nguyện ý tìm tới dựa vào thế lực của ta chứ.
-Quận chúa hiện tại đã biết chí hướng của Tống mỗ, phải chăng sau này khi về Mông Cổ liền sẽ báo cho Đại Hãn âm thầm phòng bị tại hạ đây.
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi, hắn bây giờ lông cánh chưa đủ, nếu bị Mông Cổ đối đãi xem như địch nhân nguy hiểm, xác thực không phải là một chuyện tốt.
Triệu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp:
-Ngươi quá coi thường tâm trí của Thành Cát Tư Hãn chúng ta, đại hãn cho dù là có biết ngươi là một đối thủ kinh thải tuyệt diễm chăng nữa, chắc chắn là càng thêm thích thú. Chỉ bất quá lấy thực lực trước mắt của ngươi, chỉ sợ là còn lâu mới được đại hãn xem là đối thủ.
-Như vậy cũng tốt.
Tống Thanh Thư cũng không tức giận khi nghe nàng nói như thế, xây cao tường, tích trữ quân lương, trì hoãn xưng vương vốn là khuôn vàng thước ngọc khi muốn tranh thiên hạ, chờ đợi đủ thời cơ thì quả quyết bùng nổ mới là đạo lý.
Triệu Mẫn do dự một chút, lại nói thêm:
-Ngươi cũng yên tâm đi, cho dù bất cứ như thế nào, ta cũng sẽ không hướng về phía Mông Cổ lộ ra chí hướng của ngươi.
Trong nội tâm nàng rõ ràng, lần này Tống Thanh Thư là vì cứu nàng, nên nàng mới mới có thể nghe được một số chuyện bí ẩn của hắn, mà đối phương thì không có chút nào có ý là bị khó xử, về một phương diện nào đó nàng thấy hắn có chút lòng dạ đàn bà thì cho là không đúng, về một phương diện khác lại có một sự xúc động không hiểu được. Nếu đối phương đãi nàng thành ý, nàng cũng không phải là loại người lãnh huyết vô tình .
Đương nhiên quan trọng hơn là Tống Thanh Thư bây giờ thực lực so ra cùng với Mông Cổ, giống như con kiến so với con voi vậy, cũng không cần thiết để nhằm vào.
-Quận Chúa vì tại hạ mà tình nguyện hi sinh lợi ích của Mông Cổ,
Tống Thanh Thư khóe miệng mỉm cười nhạt,
-Quận Chúa làm vậy có thể bị gọi là Mông gian hay không vậy ?"
Triệu Mẫn ngẩn ngơ, thật lâu qua đi mới phản ứng được, cái hắn gọi là Mông gian là có ý gì, vừa tức vừa phiền:
-Ngươi mới là Mông gian…cả nhà ngươi đều là Mông gian .
-Tại hạ không phải người Mông Cổ, làm sao lại gọi là Mông gian a.
Tống Thanh Thư cười nói.
-Vậy nếu như ta chiêu ngươi làm quận mã thì sao đây?
Triệu Mẫn thốt ra.
Tống Thanh Thư trong lòng lại nhảy một cái, bất quá hắn sớm đã không phải sơ ca tình trường, rất nhanh liền trấn định lại, hỏi ngược lại:
-Thật không?
Triệu Mẫn đánh không lại ánh mắt nóng như lửa của hắn nhìn mình, mất tự nhiên quay đầu đi, khanh khách cười rộ lên:
-Đương nhiên là giả, quận mã của bản quận chúa phải là đại anh hùng: Văn thì có thể an định, võ thì có thể định quốc...
Triệu Mẫn còn chưa nói xong, Tống Thanh Thư làm như ngượng ngùng mỉm cười:
-Không nghĩ tới tại hạ đã che giấu những ưu điểm sâu đến như vậy, mà vẫn bị quận chúa phát hiện ra…Ai… con người của tại hạ bình thường thì rất khiêm tốn lắm…
Triệu Mẫn ngạc nhiên, rất nhanh cười đến hai bầu vú của nàng run rẩy từng hồi:
-Ngươi lúc nào cũng không đứng đắn…..
Tiếng cười qua đi, không gian trong xe trở nên kỳ quái, thật lâu qua đi, Triệu Mẫn thăm thẳm thở dài nói:
-Nhưng cái điều kiện lựa chọn quạn mã kia thực ra cũng là thứ yếu, trọng yếu nhất là người kia nhất sinh nhất thế chỉ ưa thích một mình ta …
Triệu Mẫn biết rõ nếu muốn muốn câu dẫn Tống Thanh Thư mắc câu, mấy loại lời nói như thế này thì không nên nói, cũng không biết làm sao, quỷ thần xui khiến nàng lại mở rộng cửa lòng thật sự của mình.
Tống Thanh Thư sững sờ, thở dài:
-Điều kiện này quả thật có chút hà khắc...
Triệu Mẫn đang muốn trêu ghẹo hắn vài câu, ai ngờ Tống Thanh Thư lời nói xoay chuyển, lập tức nói tiếp:
-Bất quá tại hạ tin tưởng vào mị lực của mình, nhất định có thể khiến cho quận chúa nới lỏng cái điều kiện này.
-Ngươi chết đi …
Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, không chịu nổi hắn tự luyến, nhịn không được xì một cái.
Sau đó một thời gian, Tống Thanh Thư bắt đầu cho trị thương cho Triệu Mẫn, trong thời gian nhàn rỗi, hai người nói chuyện phiếm, cả hai ngầm ăn ý đều không nhắc đến những câu lộ ra cảm tình, chỉ là trò chuyện trên trời dưới đất. Tống Thanh Thư bị Triệu Mẫn uyên bác tri thức chiết phục, Triệu Mẫn cũng thường xuyên bị Tống Thanh Thư có những ý tưởng kỳ diệu làm nàng chấn động đến nói không ra lời.
Tống Thanh Thư nhờ có Cửu Âm Chân Kinh, Thần Chiếu Công hai thần công phối hợp dẫn đến dụng công ít mà hiệu quả lại cao, từ Hắc Mộc Nhai cho đến bên ngoài Yến Kinh thành ngắn ngủi mấy ngày công phu, Triệu Mẫn một thân nội thương nghiêm trọng đã bình phục được đến bảy, tám phần.
Trãi qua mấy ngày sớm chiều gần gủi với nhau, lại còn có tư tưởng giao hòa, mặc kệ là Triệu Mẫn hay là Tống Thanh Thư đều ẩn hiện cảm thấy quan hệ giữa hai người tựa hồ đã khác trước rất nhiều, nhưng muốn nói ra chỗ nào khác trước, thì hai người bọn họ lại không biết nói như thế nào..
-Quân chúa quả thật không có ý định đến Yến Kinh thành a?
Tống Thanh Thư lần nữa hỏi.
-Ai bảo ta võ công không có cao, hiện giờ lại có thương tích trong người, lấy thân phận ta, vạn nhất bị Khang Hi phát hiện, đến lúc đó muốn chạy thì cũng không có cách nào để chạy.
Triệu Mẫn mặt đáng thương nói ra.
-Tại hạ có thể bảo hộ cho quận chúa.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm bây giờ ta chính là Khang Hi, bắt hoặc là không bắt không phải chỉ là một câu nói sao.
-Vừa rồi từ trong ánh mắt của ngươi, ta cảm giác được sau khi nghe ta nói không cùng đến Yến Kinh thành thì buông lỏng xuống, rõ ràng là ngươi không muốn ta vào thành, còn giả bộ giống y như là thật,
Triệu Mẫn bĩu môi, vẫy tay,
-Hừ… chẳng qua phân thượng những ngày qua ngươi bồi bản quận chúa giải phiền, bản quận chúa đại nhân đại lượng, nên cũng không so đo chấp nhặt với ngươi..
Tống Thanh Thư phiền muộn:
-Cái gì mà gọi là cùng quân chúa giải phiền chứ, rõ ràng là tại hạ làm người tốt hao phí nội lực chữa thương cho quận chúa mà?
-Ừm… ta nhớ kỹ ngươi là người tốt rồi,
Triệu Mẫn cười ngọt nói,
-Thật ra thì ta đã đi ra ngoài quá lâu, người trong nhà chắc cũng đang trông mong, huống chi trên thân còn mang lấy cái độc thi trùng buồn nôn kia, với lại ta cũng không thể lúc nào cũng chỉ dựa vào ngươi giúp ta tìm thuốc giải …
Tống Thanh Thư nhìn thấy nàng tuy cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hàn quang, trong lòng không khỏi thay Mộ Dung Cảnh Nhạc mặc niệm: “ Ngươi gây chuyện với ai không tốt, lại đi gây chuyện với Triệu Mẫn, mà Triệu Mẫn là ai chứ? Đó là lúc nữ nhân lúc trước chỉ phất tay đã khiến cho võ lâm bị tiêu diệt hết phân nữa rồi…”
-Quận chúa cũng không cần quá lo lắng, từ bây giờ cách đến Đoan Dương sang năm còn có một đoạn thời gian dài Tam Thi Não Thần Đan mới phát tác, có Nhữ Dương Vương phủ, Kim Xà doanh, Nhật Nguyệt Thần Giáo liên thủ tìm kiếm, Mộ Dung Cảnh Nhạc dù cho chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát,
Tống Thanh Thư xuống xe ngựa, chắp tay nói với Triệu Mẫn,
-Chúng ta sau này còn gặp lại.
Hắn cũng không có nói với Triệu Mẫn về Độc Thủ Dược Vương cùng Trình Linh Tố, dù sao hắn cũng không có nắm chắc hai người kia có khả năng giải được chi độc Tam Thi Não Thần Đan hay không...
-Sau này sẽ gặp lại…
Triệu Mẫn vén lên màn xe, đưa mắt nhìn theo Tống Thanh Thư biến mất ở cửa vào thành, đột nhiên thu hồi nụ cười, lạnh giọng nói,
-Truyền lệnh xuống, tai mắt trong Yến Kinh thành âm thầm theo chân của hắn, ta muốn biết hắn tiếp xúc với ai, làm chuyện gì….
-Bẩm vâng,,
Xa phu cung kính đáp, sau đó dùng mật ngữ viết xuống mệnh lệnh, cột vào chân con bồ câu đưa tin lúc nào cũng mang theo, đang lúc muốn thả ra, Triệu Mẫn lại mở miệng nói:
-Chờ một chút!"
Chỉ thấy Triệu Mẫn mặt lộ vẻ do dự, thật lâu qua đi rồi thở dài:
-Bỏ đi…, huỷ bỏ mệnh lệnh.
Tiếp theo liền hạ rèm xe xuống.
Xa phu nhìn trước mắt màn xe vẫn lắc lư, không khỏi ngạc nhiên.
……………………………………………………………………………………
Tống Thanh Thư đi trên đường cái Yến Kinh thành, vì không muốn bị người nhận ra, hắn lại đeo lên tấm mặc nạ ngân sắc, nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, trong lòng có một loại cảm khái kỳ lạ, cứ việc toà thành hùng vĩ này trên thực tế đã vào sự hắn khống chế trong tay hắn, nhưng hắn lại không thể chính đại quang minh xuất hiện, đúng là một loại châm chọc không nói được nên lời.
Xác định không có bị người theo dõi, Tống Thanh Thư một đường rẽ trái rồi rẽ phải, đi đến một thanh lâu lớn nhất của kinh thành.
Lúc này chính vào mặt trời lên cao, chưa phải đến thời điểm thanh lâu buôn bán có khách nhân, tuy nhiên Tống Thanh Thư cũng không có ý định từ cửa chính vào, hắn đi quanh đằng sau một cái ngõ hẻm nhỏ, thấy không ai chú ý, nhẹ nhàng liền nhảy phóng bay lên trên lầu một bên ngoài cửa sổ một gian phòng.
Mới từ đẩy cửa sổ lật vào, trước mắt đột nhiên nhấp nhoáng một làn kim quang sáng rực.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.