Chương trước
Chương sau
Nhìn Phương Di lúc rời đi với ánh mắt u oán, Tống Thanh Thư trong lòng run lên, nữ nhân có nhiều thì lại biến thành đào hoa kiếp a. Hồ phu nhân cùng Miêu Nhược Lan vốn vẫn đang chờ hắn ở tửu điếm vùng phụ cận trấn trên, mấy ngày hôm trước Tống Thanh Thư muốn mang các nàng lên núi, Hồ phu nhân vốn đã đáp ứng, nhưng khi nghe được cũng có mặt của Chu Chỉ Nhược, hắn có nói như thế nào, nàng cũng không chịu đi..
Nguyên lai lúc đầu khi hai người trốn chung ở trong gian nhà Bình Nhất Chỉ bị Chu Chỉ Nhược bắt gặp, Hồ phu nhân dù sao cũng đang mang trên người là góa phụ, nên xấu hổ không thể nào mặt đối mặt Chu Chỉ Nhược vị chính thất này, vừa vặn nghe Miêu Nhược Lan nói mẫu thân mình Nam Lan đang ở tại trong thành Yến Kinh, hồ phu nhân liền tình nguyện nhận việc trước mang Miêu Nhược Lan đi gặp mẫu thân của nàng.
Tống Thanh Thư trong lòng dù không muốn, nhưng bất đắc dĩ Hồ phu nhân ý đã quyết, Tống Thanh Thư cũng không tiện miễn cưỡng, đành để nàng tùy theo ý của nàng.
A Cửu dẫn đàn người Mộc Vương Phủ mới vừa đi không bao lâu, trong lúc Tống Thanh Thư đang thở dài thở ngắn, thì Trần Cận Nam dẫn người của Thiên Địa Hội đi ngang qua, vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư thì ánh mắt sáng ngời, nên để cho người của Thiên Địa Hội đến vị trí ngồi, còn Trần Cận Nam thì hướng đến Tống Thanh Thư đi tới.
-Một thời gian không gặp, Tống công tử phong thái vẫn như trước a.
Trần Cận Nam chắp tay cười nói, trước đó không lâu nghe nghe nói Tống Thanh Thư ám sát Khang Hi, trong lòng càng kính nể, cho nên vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư liền đến chào hỏi.
-Tổng Đà Chủ khách sáo.. khách sáo…
Tống Thanh Thư vội vàng cười đứng dậy đáp lễ.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Trần Cận Nam đột nhiên hạ giọng nói:
-Tống công tử cùng với Hồng Hoa Hội có hiềm khích như thế nào vậy?
Tống Thanh Thư lúc này mới nhớ tới Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội qua lại rất gần, xưa nay quan hệ mật thiết, cười khổ nói:
-Ngày trước khi tại hạ còn nằm vùng trong Tử Cấm Thành, thì có cản trở người của Hồng Hoa Hội đôi việc.
Trần Cận Nam cổ quái:
-Lúc ấy tại sao công tử ngăn cản bọn họ lại, vì có người bọn họ nói, mắt thấy là có thể giết chết hoàng đế Thát tử.
Thân là Tổng Đà Chủ của Thiên Địa Hội, tình cảnh Tử Cấm Thành hắn nhất thanh nhị sở, lúc đó Hồng Hoa Hội rõ ràng sắp đắc thủ, Tống Thanh Thư lại xuất thủ ngăn cản; rồi sau đó Tống Thanh Thư ám sát Khang Hi, thì trái lại bị thất bại, do như thế nên Trần Cận Nam sinh nghi.
Tống Thanh Thư rùng mình, trên mặt lại bất lộ thanh sắc:
-Tổng Đà Chủ có chỗ không biết, tại hạ lần đó cũng không phải là ngăn cản Hồng Hoa Hội, mà là vì cứu bọn họ đấy
-Sao ?
Trần Cận Nam thần sắc khẽ động,
-Tại hạ lắng nghe ..
Tống Thanh Thư hắng giọng, bắt đầu nói vung trời:
-Trong thời gian tại hạ nằm vùng trong Thanh cung, tra ra bên cạnh Khang Hi còn có có một đội Ám Vệ nhất đẳng... Tổng Đà Chủ hẳn nghe nói qua tên tuổi của Ngọc Chân Tử chứ?
Trần Cận Nam gật đầu:
-Đó là khách khanh của Bảo Thân vương phủ, người của Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội không ít cao thủ đều thất bại dưới tay yêu đạo này..
-Ngọc Chân Tử đã là cao thủ như vậy, nhưng bị thủ lĩnh Ám Vệ, hình như tên là Ngụy Mặc Thập, chỉ trong nhất chiêu liền giết chết hắn, thì cũng có thể nghĩ đến đám Ám Vệ kia võ công cao đến đâu.
Tống Thanh Thư bảy phần thật, ba phần giả nói ra.
-Trần mỗ vốn không nghĩ tới Ám Vệ lại là có thật.
Thân là Tổng Đà Chủ Thiên Địa Hội, Trần Cận Nam ít nhiều gì cũng nghe nói qua tổ chức này tồn tại.
-Đúng vậy,
Tống Thanh Thư gật đầu, tiếp tục khoa trương,
-Đám người kia không ra tay thì thôi, nếu ra tay tuyệt đối không lưu người sống, bởi vì bọn họ muốn bảo hộ thân phận bí mật chính mình. Lúc đó những người Hồng Hoa Hội chỉ muốn ám sát hoàng đế Mãn Thanh thành công, còn tại hạ thì lại chú ý tới đám Ám Vệ kia đã chuẩn bị động thủ. Trong lòng tại hạ biết rõ ràng, khi bọn chúng xuất thủ, Hồng Hoa Hội sợ rằng toàn quân sẽ bị diệt, cho nên đành phải xuất thủ trước, tuy rằng phải hy sinh tính mệnh mấy vị đương gia Hồng Hoa Hội, nhưng những người còn lại thì tại hạ đều đảm bảo cứu được, về sau tại hạ lặng lẽ đưa bọn họ từ trong thiên lao mang đi ra ngoài.
- Mấy vị kia đúng là được các hạ cứu ra khỏi Thiên Lao, nhưng...
Trần Cận Nam gật đầu, đột nhiên lời nói lưu chuyển, thần sắc cổ quái,
-Theo lời Văn tứ gia nói, các hạ đã nhân cơ hội này áp chế chiếm đoạt thê tử của hắn?
Tống Thanh Thư trong lòng biết người của Hồng Hoa Hội hận mình đến tận xương tủy, nếu có cơ hội sẽ liến vấy bẩn mình, huống chi về chuyện này cũng không phải là oan uổng cho hắn...
Nghĩ đến thân thể của Lạc Băng rên rỉ oằn oại như linh xà khi giao hoan, còn có mị thái muốn cự lại còn nghênh, bên dưới hạ thể Tống Thanh Thư lại nóng lên, không biết Lạc Băng theo Lý Nguyên Chỉ kia cùng về nhà, đến nay đã như thế nào rồi.
Tống Thanh Thư thấy Trần Cận Nam còn chờ đợi mình đáp lời, liền giải thích:
- Cẩu hoàng đế Khang Hi rất tinh khôn, trong cung nếu có có cái chuyện gió thổi cỏ lay thì hắn làm sao có thể không biết? Tại hạ phải giả vờ là bởi vì tham niệm mỹ sắc, nên mới có lý do cả gan làm loạn thả người của Hồng Hoa Hội, Khang Hi nhớ đến công lao ngày trước của tại hạ, nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện..
-Thì ra là thế, xem ra đúng là các hạ quá mạo hiểm…
Trần Cận Nam bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng lộ ra một điều không giải thích được,
-Với nguyên nhân như thế, chỉ cần các hạ gặp các đương gia Hồng Hoa Hội giải thích không phải là rõ ràng, vì sao tại Thịnh Kinh thành lại nháo thành cục diện như vậ.?
Trần Cận Nam thầm than, Tống Thanh Thư giết chết Vô Trần đạo nhân, Dư Ngư Đồng mấy vị đương gia, đã kết thành thù không đợi trời chung Hồng Hoa Hội, nghĩ đến song phương đều là nghĩa sĩ phản thanh, lại đi đối đầu nội chiến, thật sự là có người đau đớn, có kẻ vui sướng..
Tống Thanh Thư thở dài nói tiếp:
-Trần tổng đà chủ là người quân tử, nhưng phía sau cũng đang có người thêu dệt nói bậy, Tống mỗ vốn không tin được, bất quá lo lắng Trần tổng đà chủ bị gian nhân làm hại, nên nhắc nhở một chút…
-Lời ấy nói thế nào?
Trần Cận Nam giật mình kinh hãi.
-Tổng Đà Chủ cũng biết Vu Vạn Đình của Hồng Hoa Hội chưa chết, lão ta lại muốn nhi tử của mình lên làm hoàng đế...
Tống Thanh Thư giản lược đem âm mưu của Vu Vạn Đình kể ra.
-Lời này có thật không?
Trần Cận Nam lo lắng vô cùng.
-Đây là do Dư Ngư Đồng trước khi lâm chung nói cho tại hạ biết,
Tống Thanh Thư cũng kể lại chuyện Dư Ngư Đồng bị Vu Vạn Đình diệt khẩu kể ra,
-Chuyện này đúng sai như thế nào, Tổng Đà Chủ dựa theo những đầu mối như vậy, tra ra liền biết.
Vu Vạn Đình noi theo Lã Bất Vi, âm mưu đem người yêu của mình đưa cho Ung Thân Vương làm Phúc Tấn ( làm vợ ),để cho nhi tử của mình thế thân huyết mạch Ái Tân Giác La, mưu kế này đúng là thiên y vô phùng, bất quá chỉ cần biết ra chân tướng, hữu tâm thăm dò thì có thể tra ra manh mối, lấy thế lực của Thiên Địa Hội, thì sẽ có thể tra ra ..
-Được rồi…. tại hạ sẽ bắt tay tra ra việc này,
Hồng Hoa Hội và Tống Thanh Thư bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng Trần Cận Nam lại tin Tống Thanh Thư hơn, chỉ là có chút kinh nghi bất định, trước khi đi, đột nhiên nhớ tới, quay đầu nhắc nhở,
-Tống công tử cũng nên cẩn thận, lần này Hồng Hoa Hội thông qua sư phụ của Trần Gia Lạc là Viên Sĩ Tiêu từ Côn Lôn tìm tới một cao thủ tuyệt đỉnh trợ giúp, sợ rằng sẽ đối với các hạ bất lợi.
Tống Thanh Thư lơ đểnh, đám người Hồng Hoa Hội kia có thể tìm được cao thủ gì, bất quá Trần Cận Nam có hảo ý nhắc nhở, nên hắn phải đáp lại ý tốt:
-Không biết cao thủ kia là ai vậy?
-Hình như là tên gọi A Thanh.
Trần Cận Nam suy nghĩ một chút, hời hợt nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.