Chương trước
Chương sau
Dương Quá há hốc miệng ra không nói được lời nào, hiển nhiên là bị câu nói của Tống Thanh Thư làm cho chấn kinh, dù vậy trong đầu cũng liền không tránh khỏi so sánh dung mạo Quách Phù cùng Hoàng Dung, quả nhiên đúng là một cái khuôn đúc đi ra ngoài...
Dương Quá sắc mặt đỏ lên, hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.
"Thật dễ dàng bị ta thuyết phục sao?"
Thấy Dương Quá dễ dàng liền rút đi, trái lại đến phiên Tống Thanh Thư kinh ngạc không thôi.
-Ngươi đúng là dâm tặc vô sỉ…
Dương Quá rút đi, Quách Phù hồi phục sinh khí, căm tức nhìn Tống Thanh Thư mắng.
Tống Thanh Thư nhún vai:
-Quách cô nương đúng là không có lương tâm, tốt xấu gì vừa mới rồi ta cũng cứu cô nương một mạng, vậy mà cô nương còn lấy oán báo ân.
-Ai muốn ngươi cứu!
Hơi chút ngẫm lại lời hắn mới vừa nói, Quách Phù mặt đỏ tới mang tai.
-Phù nhi, không được vô lễ.
Một giọng nói mềm mại đáng yêu của nữ nhân từ phía sau truyền đến, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, một thiếu phụ tiên diễm quyến rũ đứng ở cách đó không xa, không phải là Hoàng Dung thì còn là ai?
-Mẫu thân … hắn... hắn… khi dễ con…
Quách Phù nhào tới trong ngực Hoàng Dung làm nũng, cũng không có ý tứ đem toàn bộ lời nói của Tống Thanh Thư vừa mới đề nghị chuyện bậy bạ mẫu tử của nàng với Dương Qúa kể lại.
Hoàng Dung sắc mặt cổ quái, những câu nói kia, lúc vừa đến nàng đã nghe không sót một chữ nào, nhìn trước người nam tử trẻ tuổi, tự tiếu phi tiếu nói
-Tống công tử, chúng ta lại gặp mặt.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm thảo nào Dương Quá dễ dàng như vậy liền rút về, thì ra khi thấy Hoàng Dung tới, Dương Quá là kẻ kiêu ngạo, nên cũng không muốn đối mặt với vị Quách Bá Mẫu ngày trước.
Thấy Hoàng Dung mở miệng, Tống Thanh Thư thản nhiên trả lời:
-Xin ra mắt Quách phu nhân, lâu ngày không gặp, phu nhân vẫn là xinh đẹp quang thải động nhân như trước.
Hoàng Dung ngẩn ra, từ ngày nàng lập gia đình, người trong giang hồ bởi vì cực kỳ tôn trọng phu phụ bọn họ, chỉ có tán thưởng nàng võ công, cơ trí hơn người, mười mấy năm qua không có một người nào ngay mặt nàng khen qua vẻ đẹp dung mạo của nàng, hôm nay lại có một tên hậu sinh dám tán thưởng thẳng thắn như vậy.
Có nữ nhân nào mà không thích nghe lời ca tụng khen ngợi dung mạo mình? Trong thoáng chốc Hoàng Dung tựa như nhớ lại thời mình còn là một tiểu cô nương có nhiều nam tử đeo đuổi, trên mặt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, càng thêm vài phần kiều diễm.
Bất quá khi nghĩ đến Tống Thanh Thư trước đó vừa mới nói lời nói hạ lưu, Hoàng Dung rất nhanh phục hồi lại, trong lòng âm thầm gắt một cái “ Tên tiểu hỗn đản này, bị ta bắt tại trận, một chút xấu hổ cũng không có…”
Nhưng với thân phận của Hoàng Dung hôm nay, cũng không có tiện để cùng với một tên hậu bối giằng co, huống chi lời nói của Tống Thanh Thư thực sự là quá vô sỉ, Hoàng Dung ngẫm lại thì mặt đã đỏ, cho nên cũng không muốn làm ra to chuyện để làm trò cười.
-Phù nhi, Tống thiếu hiệp vừa rồi là vì cứu ngươi, dùng trí không cần lực, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên…
Thấy Hoàng Dung vẻ mặt không vui, mà phải giả đứng đắn khách sáo với mình, Tống Thanh Thư trong lòng nở hoa, bất quá nghĩ đến nữ nhân này trước giờ không chịu thua thiệt, nên hắn liền nghiêm trang nói:
-Tương Dương bận rộn quân vụ, Quách phu nhân làm sao rảnh rỗi lại đi tới Sơn Đông ngoài nghìn dặm này…
Hoàng Dung mỉm cười:
-Xem ra Tống thiếu hiệp tin tức cũng không được nhanh nhạy lắm, hiện nay Mông Cổ đã cùng triều đình hòa đàm, trong lúc này, thành Tương Dương tạm ngừng can qua, Kim Xà doanh đã mời ta đến đây chủ trì lần đại hội Kim Xà vương này, nên ta mới đến nơi đây giải sầu một chút. Tống thiếu hiệp lần này cứu Phù nhi, ta sẽ không quên báo ân, nghĩ tới nghĩ lui, Tống thiếu hiệp hình như Tống thiếu hiệp cũng muốn tham gia lần so tài này ah, chỉ cần Tống thiếu hiệp không vi phạm quy tắc giải thi đấu, ta nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn cho Tống thiếu hiệp.
Tống Thanh Thư trong khoảng thời gian vừa rồi tĩnh dưỡng bế quan, Hạ Thanh Thanh cùng A Cửu ngoại trừ cùng hắn phân tích với các đối thủ ở bên ngoài, cũng không có đem những chuyện khác trong đại hội Kim Xà nói cho hắn biết, cho nên hắn không rõ ràng lần đại hội này do Hoàng Dung chủ trì.
Dù sao trong chốn võ lâm luận võ công và danh vọng, chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang, Trùng Dương cung chắc chắn làm chủ trì thì được rồi, nhưng mấy vị kia có rất nhiều cố kỵ, chưa chắc có thể ủng hộ nghĩa quân Kim Xà doanh, về những người còn lại, thích hợp nhất chỉ có phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung.
Nên khi được Kim Xà doanh mời, Hoàng Dung cực kỳ tâm động, bởi vì Quách Phù rời khỏi nhà đã gần một năm, nàng liền muốn nhân cơ hội tìm gặp lại nữ nhi của mình. Quách Tĩnh thì phải ở lại Tương Dương phòng bị quân Mông Cổ dị động, Hoàng Dung ngoài mặt tiếc nuối nhưng trong lòng lại nở hoa, dù sao Quách Tĩnh đã từng muốn chém đứt cánh tay Quách Phù để bồi thường cho Dương Quá, có Quách Tĩnh đi cùng, tất nhiên nàng thấy muốn gặp được Quách Phù thì không thể dễ dàng.
Một năm qua, Hoàng Dung vẫn luôn âm thầm chú ý đến sinh hoạt của nữ nhi, cho nên không bao lâu liền tìm được Quách Phù, còn Quách Phù lúc vừa gặp nàng thì khóc sướt mướt, Hoàng Dung tiện đường liền mang Quách Phù cùng tới đại hội Kim Xà, muốn để cho Quách Phù giải sầu một chút.
Vừa rồi nàng đang cùng các đầu lĩnh Kim Xà doanh thương lượng về chuyện đại hội, cho nên để cho Quách Phù đến tại vị trí của mình ngồi trước, nào ngờ chỉ mới một chút công phu, Quách Phù lại xui xẻo đụng phải Dương Quá.
Tống Thanh Thư bị nụ cười của nàng làm cho có chút lo lắng, miệng Hoàng Dung nói chiếu cố, nhưng nhất định là sẽ kỵ hận hắn, vì lời nói đề nghị của hắn với Dương Qúa đúng thật là khó nghe, thế nào cũng tìm cách ngáng chân mình, nên cũng tùy ý ứng phó vài câu liền quay trở về vị trí của mình.
-Tống lang, lời mới vừa nói đúng là có chút hạ lưu.
Chờ hắn ngồi vững vàng, Chu Cửu đôi môi giật giật, rốt cục nhịn không được đỏ mặt nói.
Tăng Nhu thì như con gà con mổ thóc cũng gật đầu, cực kỳ tán thành lời của A Cửu nói.
-Bởi vì ta vốn là không thích hai mẫu tử này a, vị Dương huynh kia, cả đời cực khổ phần nhiều căn nguyên cuất phát từ mẫu tử bọn họ.
Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói.
-Ngươi đã cố tình về phe của Dương Quá, vậy sao vừa rồi lại xuất thủ cứu giúp Quách tiểu thư đây?
Chu Cửu ngạc nhiên hỏi.
-Bởi vì nàng ấy thực sự là xinh đẹp, mếu bị chém đứt một cánh tay, quả thật là cảm thấy đáng tiếc.
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói
-Có A Cửu xinh đẹp như tiên tử thế này còn chưa đủ sao?,Mà ngươi còn băn khoăn thương tiếc cho một cô nương khác?
Một thanh âm bất chợt từ phía sau truyền đến, thì ra là Chu Chỉ Nhược dẫn môn nhân phái Nga Mi hướng đến chỗ ngồi bên này đi tới, không biết Hạ Thanh Thanh là vô tình hay cố ý, vị trí chỗ ngồi của Chu Chỉ Nhược sắp xếp tại bên cạnh Tống Thanh Thư.
-Ách….
Tống Thanh Thư vẻ mặt phiền muộn, hôm nay không biết vận khí của mình tại sao lại luôn bị hỏng, mỗi một lần nói ra đều bị bắt tại trận.
Chu Cửu ngọt ngào nói:
-A Cửu làm gì mà sánh bằng tỷ tỷ chứ…
Tuy rằng Minh triều đã mất nước, nhưng dù sao A Cửu cũng là công chúa ngày trước, nhưng mỗi lần gặp lại Chu Chỉ Nhược đều nhu thuận như thế, nên làm cho trên khuôn mặt lạnh lùng Chu Chỉ Nhược không còn nữa, mà rốt cục lộ ra nụ cười ôn nhu, nàng kéo Chu Cửu qua một bên xì xào trò chuyện, chẵng màng tới Tống Thanh Thư đang ở một bên.
-Đúng là ăn xong quẹt mỏ a, chỉ có Nhu muội của ta là tốt nhất.
Tống Thanh Thư nắm lấy bàn tay Tăng Nhu, quả nhiên làn da cũng như tên, sờ lên mềm nhẵn không gì sánh được, thân thể Tăng Nhu run lê, cũng không có ý phản kháng ..
-Hừ, quả nhiên là một tên hái hoa dâm tặc….
Cách đó không xa Quách Phù thấy được bên Tống Thanh Thư mờ ám, nhịn không được hừ lạnh.
Nghe được thanh âm của Quách Phù, Chu Chỉ Nhược cùng Chu Cửu cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm hai người Tống Thanh Thư….Tăng Nhu thoáng chốc liền rụt tay trở lại, khuôn mặt lại đỏ bừng.
-Đừng có nói lung tung…
Hoàng Dung đau đầu dùng tay che lại miệng nữ nhi, bảo bối nữ nhi này thật là người chuyên gây họa, thê tử của Tống Thanh Thư đang ở bên cạnh, Quách Phù lần này chẳng phải là đem phái Nga Mi cũng mắng vào sao?
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không chấp nhặt cùng Quách Phù, hắn không thể làm gì khác hơn là quan sát ở trong sân các môn phái khác lúc tục đến.
-Mẫu thân… tên dâm tặc kia lai lịch như thế nào a? Làm sao cũng có thể xen lẫn đến chỗ ngồi vọng trọng này?
Thấy Tống Thanh Thư hết nhìn đông lại nhìn tây, Quách Phù lại càng thêm tức giận.
-Thời gian gần đây, con có biết trong giang hồ nổi lên một tên tuổi cường thịnh, không có ai qua được hắn…..
Hoàng Dung thở dài, trước đây lúc trong phủ Giang Lăng vô tình gặp hắn, đối phương tựa hồ kinh mạch đứt đoạn yếu ớt, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn như thế đột nhiên trở thành cao thủ hàng đầu nổi tiếng thiên hạ.
- Kẻ đó có phải tên là ….Tống Thanh Thư?
Quách Phù lầu bầu trong miệng.
Trong khoảng thời gian Quách Phù trốn chạy, vô luận là chuyện ăn chỗ ở đều kém xa so với trong nhà, chỉ có lạc thú duy nhất là tại trong các khách điếm nghe những lời thuyết thư rao giảng cố sự trong chốn giang hồ, trong đó có những chuyện liên quan đến Tống Thanh Thư, dĩ nhiên là nàng ít nhiều gì cũng cho rằng đó là những lời thổi phồng khoa trương trên trời dưới đất quá mức, vì thế trong lòng đối người đại anh hùng trong truyền thuyết kia tràn ngập tò mò.
Quách Phù chợt biến sắc:
-Mẫu thân vừa mới gọi hắn là Tống thiếu hiệp, sẽ không thật là hắn ah? Đại anh hùng gì mà tại sao lại giống như một tên dâm tặc vậy?
-Đại anh hùng?
Hoàng Dung ngẩn người ra..
Quách Phù mím chặc môi, không nói thêm một lời, nhìn chằm chằm đến Tống Thanh Thư.
Chú ý tới ánh mắt Quách Phù, Tống Thanh Thư không hiểu ra sao, nghĩ thầm cho dù là mình anh tuấn, cũng không nên ái mộ lộ liễu như vậy chứ?
-Tống huynh!
Bên tai lại ruyền tới một thanh âm nóng bỏng.
Tống Thanh Thư vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy đoàn người Mộc vương phủ đi tới, liền đáp lễ:
-Thì ra là Mộc công tử.
-Ngày trước nhờ có Tống huynh xuất thủ tương trợ...
Mộc Kiếm Thanh ánh mắt dời qua một bên nhìn Chu Cửu, trong mắt lóe lên nghi hoặc, khuôn mặt nàng tuy rằng cách một lớp lụa mỏng, nhưng hắn đứng gần như vậy, tầng lụa mỏng kia không giấu được dung mạo của nàng.
- Mộc Kiếm Thanh xin khấu kiến công chúa!
Thấy Mộc Kiếm Thanh đột nhiên quỳ xuống, đoàn người của Mộc Vương Phủ cũng vội quỳ xuống.
-Mau mau đứng lên!
Chu Cửu vội vã giơ tay lên đỡ
-Mộc Vương Phủ mấy đời tinh trung báo quốc, hôm nay Đại Minh đã qua, cá vị vẫn như quyết chí thề không thay đổi cùng nhau Phản Thanh Phục Minh, A Cửu trước thay mặt phụ hoàng cảm ơn các vị.
-Thần không dám!
Mộc Kiếm Thanh cùng đoàn người đứng lên, thần thái rõ ràng vô cùng kích động,
- Huyết mạch của tiên hoàng vẫn còn bảo tồn, thật sự đó là nhờ thái tổ che chở.
-Nơi này bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không phải là chỗ nói chuyện,
Chu Cửu chần chừ nhìn Tống Thanh Thư,
-Tống lang, ta muốn dẫn bọn họ đến phía sau tĩnh thất nói chuyện một chút .
Nghe được Chu Cửu xưng hô đối Tống Thanh Thư, Mộc Kiếm Thanh kinh ngạc, Phương Di đứng một bên ánh mắt càng phức tạp hơn.
-Không quan hệ gì, cứ đi đi, nơi này có Chu Chỉ Nhược hỗ trợ chiếu ứng ..
Tống Thanh Thư mỉm cười phất phất tay, thân phận của bọn họ có đặc thù, cũng không được lộ liễu bên ngoài, tìm một chỗ không người luận bàn nói chuyện cho thuận tiện.
Cách đó không xa Hoàng Dung kinh nghi bất định, Mộc Vương Phủ thì nàng nhận thức, nhưng không nghĩ tới lấy thân phận của bọn họ lại có thể đối với nữ nhân bên người Tống Thanh Thư mà quỳ xuống.
Tống Thanh Thư này, quả thật là có bản lĩnh a.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.