Triệu Mẫn thấp giọng nói:
-Ta đã phản bội dân tộc của ta, đó là cực hạn mà ta có thể làm được, ta không thể nào làm phản quá mức giúp ngươi đối phó với bọn họ.
-Thật sự là như vậy sao?
Trương Vô Kỵ không quan tâm đến cười lạnh hỏi, hiển nhiên vẫn bất quá cho rằng Triệu Mẫn là người Mông Cổ dùng mỹ nhân kế mà thôi.
Ngay cả từ nơi xa xa Tống Thanh Thư nghe được cũng âm thầm gật đầu, dù cho mình và Trương Vô Kỵ có ân oán, lời nói này cũng rất có đạo lý, nói không chừng Triệu Mẫn quả thật là một quân cờ của Mông Cổ.
-Ngươi nếu cứ có suy nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp nào khác giải thích,
Triệu Mẫn rốt cục cũng khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo thường ngày,
-Thật ra đối với ngươi muốn dùng mỹ nhân kế, việc gì cần ta phải tự mình động thủ? Ta Triệu Mẫn tại Mông Cổ tính tình ra sao ai cũng biết, nếu như không phải là nam nhân mà ta thích, cho dù là Thành Cát Tư Hãn tự mình hạ lệnh tứ hôn, ta cũng sẽ không có đồng ý.
-Ta không nói là muội không thích ta,
Trương Vô Kỵ hừ một tiếng,
-Đã có thể giúp được Mông Cổ diệt trừ đại họa, lại có thể cùng nam nhân mình thích sóng đôi, muội đương nhiên không có lý do gì mà cự tuyệt.
-Thì ra tại trong lòng ngươi suy nghĩ chính là như vậy,
Triệu Mẫn nản lòng thoái chí thở dài một hơi,
-Ta không muốn dây dưa đến cái vấn đề này nữa, vậy thì cứ coi như tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-thau-huong-cai-bien/605253/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.