Chu Chỉ Nhược cũng bắt đầu có chút kinh nghi bất định, lắc đầu:
-Không có…
Thấy ánh mắt hai nàng kinh dị, Trương Vô Kỵ đứng chắp tay, lạnh nhạt nói:
-Mọi người đều sẽ thay đổi.
-Người xác thực đúng là sẽ có thay đổi.
Triệu Mẫn hừ một tiếng, thần tình nghiêm lại, thanh âm vắng lặng,
-Vấn đề thứ nhất…"
Trương Vô Kỵ gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp.
-Lúc đầu ngươi đã đáp ứng ta, ta không nghĩ đến làm quận chúa Mông Cổ, ngươi cũng không làm giáo chủ Minh Giáo, chúng ta cùng nhau ẩn cư giang hồ...
Triệu Mẫn trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, chợt mặt trầm như nước,
-Ngươi vì sao phải đổi ý?
Trương Vô Kỵ thở dài một hơi, khuôn mặt bất đắc dĩ:
-Ngươi cũng biết tiền nhiệm Giáo Chủ Dương Đính Thiên sau khi bị mất tích, Minh Giáo tứ phân ngũ liệt, suýt chút nữa bị lục đại phái tiêu diệt. Ta cứ như vậy buông tay mặc kệ, vừa thống nhất Minh Giáo xong, chẳng lẽ lại để chia ra năm bè bảy mảng? Lúc này không giống ngày trước, Tây Vực hôm nay cường quốc san sát, chỉ cần Minh Giáo hơi lộ ra dấu hiệu hư nhược, thì sẽ bị các thế lực chung quanh một ngụm nuốt trọn, ta đâu có thể bởi vì tư lợi bản thân, đệ cho đông đảo hảo huynh đệ rơi vào hiểm cảnh này?
Trong bóng cây Tống Thanh Thư cũng ngẩn ra, nhìn thấy Trương Vô Kỵ nói đúng là một anh hùng đỉnh thiên lập địa? Nhưng mình vài lần đụng phải hắn sử dụng phương thức hèn hạ một mặt, lẽ nào tình hình lại giống như Vi Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-thau-huong-cai-bien/605252/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.