Chương trước
Chương sau
Toàn bộ tầng 10 là phòng đại hội xa hoa, tầng 11 là văn phòng chủ tịch, hai người bọn họ đi tới tầng 11 thì hơi thở hơi gấp rồi, sàn nhà trải thảm toàn bộ, một chiếc bàn làm việc đắt tiền, ngồi đằng sau là cô gái trẻ mặc trang phục công tác, tuổi chừng 24 - 25, dung mạo bình thường, mũi còn có tàn nhang.
Thấy hai người họ, cô gái đứng dậy, nở nụ cười mang tính nghề nghiệp:
- Xin hỏi hai vị có hẹn trước không?
Từ Hải Sinh tùy tiện giơ tay lên:
- Sáng tôi có gọi điện thoại tới, tôi họ Từ.
Cô thư ký hiển nhiên đã được dặn trước, nụ cười thân thiết hơn nhiều, rời chỗ đi ra:
- Xin mời theo tôi.
Dẫn bọn họ tới trước một văn phòng, đẩy cửa ra:
- Chủ tịch đang thị sát công ty sắp về, mời hai vị ngồi đợi một chút.
Sau đó cân ần mang trà nước lên rồi mới đi ra.
Cái văn phòng ngày phải rộng gấp mấy lần cả nhà Trương Thắng, toàn bộ một mặt tường làm bằng kính, rộng tới 20 mét, cuối phòng là cái bàn làm việc siêu lớn, bên trên cắm ba lá cờ, một là quốc kỳ, hai lá cờ còn lại xanh xanh đỏ đỏ không nhận ra là cờ gì.
Giữa phòng là bộ ghế sô pha nhập khẩu tạo thành vòng tròn, trên tường treo bức tranh sơn dầu lớn, trong phòng trồng rất nhiều cây cối, thấp thoáng phân cách ra ba lối đi, hiển nhiên dẫn tới gian phòng khác nhau, gian phòng vừa xa hoa vừa hiện đại như thế, không khỏi khiến người ta ao ước.
Từ Hải Sinh nhìn đồng hồ đeo tay:
- À, chúng ta tới sớm, làm hớp trà rồi đợi đi. Vị chủ tịch này mỗi ngày 5 giờ thức dậy, đánh răng rửa mặt sau đó đi quanh nhà máy một vòng, từ thời ông ta dựng nhà máy đã thế rồi, mưa gió không đổi. Có điều bây giờ ông ta có quá nhiều xí nghiệp chỉ đi quanh mấy cái quan trọng, tốn kha khá thời gian.
Trương Thắng bất ngờ:
- Vị chủ tịch Bảo Nguyên này say mê với công việc vậy sao?
Từ Hải Sinh liếc mắt nhìn y cười thấu tâm can:
- Trong mắt cậu mấy ông chủ dân doanh phải như thế nào?
Trương Thắng đỏ mặt, không nói.
- Cậu đừng có tin mấy thứ miêu tả trong phim ảnh, bọn họ không phải như thế đâu, ít nhất thì tuyệt đại đa số không phải, phim ảnh là thứ tập trung thể hiện thứ bắt mắt chứ không phải thứ phổ biến. Người ta thường chỉ nhìn thấy họ đi xe đắt tiền, ra vào nhà hàng khách sạn sang trọng, mặt quần áo hàng hiệu, lại không nhìn thấy sáng nghiệp gian nan, công việc ngày qua ngày buồn tẻ vất vả.
- Với vị chủ tịch Trương này mà nói, mỗi ngày làm việc tới 11 giờ đêm mới nghỉ ngơi, buổi trưa ăn cơm chỉ 15 phút, còn là bao gồm thời gian từ văn phòng tới nhà ăn. Ông ta có tài sản hàng trăm triệu đủ con cháu ăn mấy đời không hết, nhưng không bao giờ ngủ nướng, xưa nay không biết ngày nghỉ cuối tuần là gì, người có thể phát tài đều chăm chỉ.
Khen chưa nổi mấy câu lại cười khinh miệt:
- Đương nhiên những kẻ phất lên đầu tiên này đều không có nguồn gốc sạch sẽ, đó cũng là do hoàn cảnh mà ra, đại đa số là bất đắc dĩ. Còn về phần sau khi phát tài, có người bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt, nhà lầu xe hơi và mỹ nữ, đó cũng là điều công bằng thôi, không thể gọi là tố chất thấp kém, cũng không liên quan tới người đó là doanh nghiệp dân doanh hay không, đổi lại là người khác, có mấy ai ở địa vị đó mà có thể giữ mình trước cám dỗ? Ai không hưởng lạc như họ?
- Trong mắt tôi, những doanh nhân đó bị lên án không phải vì bọn họ ăn chơi trụy lạc, mà những kẻ chăm chăm theo dõi chỉ trích là những kẻ ghen ăn tức ở, nhược điểm thực sự của họ là...
Từ Hải Sinh vừa nói tới đó thì cửa phòng mở ra, một tiếng cười sang sảng truyền vào:
- Nhóc Từ, lâu rồi không tới đấy!
Cùng với tiếng cười, chủ nhân đế quốc kinh tế, nhà doanh nghiệp nông dân Trương Nhị Đàn bước như bay vào, cánh cửa phòng sau lưng bị ông ta thuận tay đẩy một cái, đóng sầm lại.
Một cái áo chẽn cổ kiểu vạt áo lệch sang bên, một cái quần luyện võ màu đen, chân đi giày vải thủ công, Trương Nhị Đàn cười vui vẻ đi về phía bọn họ.
Từ Hải Sinh vội đứng dậy như gắn lò so ở đít, hai tay vươn ra nhiệt tình đi lên đón:
- Chào chủ tịch Trương.
Trương Nhị Đản giơ tay lên, xuyên qua hai cánh tay Từ Hải Sinh, vượt qua đỉnh đầu, vỗ bốp xuống vai ông ta:
- Ha ha ha, mau ngồi đi, đừng làm mấy trò vô dụng đó.
Từ Hải Sinh bị vỗ tới lệch vai, cắn răng cười khổ một tiếng, cứ gặp Trương Nhị Đản là bị vỗ cho một phát, ông ta rụt người lại, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.
Lần đầu tiên thấy "nhóc Từ" gặp tình cảnh như vậy, ngay cả lúc ngoại tình công khai bị bắt tại trận cũng không thảm thế này, Trương Thắng nhịn cười nhìn vị đại lão truyền kỳ này, nếu như trên vai mà vắt một cái khăn mặt thì đúng là kiểu ăn mặc của nông dân vào thập niên 50.
Nhưng cách ăn mặc đó ở trên người vị chủ tịch này, lại ở trong văn phòng siêu xa hoa, khiến người ta có cảm giác đặc biệt.
Trên người ông ta không có bất kỳ một thứ nào có giá trên 20 đồng, nhưng con người sống tới trình độ nhất định, người ta không còn cần thứ phụ kiện đắt tiền khoe khoang thân phận, giống như trong phim Hong Kong, giữa một đám người mặc đồ tây đen xì đột nhiên xuất hiện một ông già mặc trường sam màu xanh, tay cầm ống thuốc, người ta không thấy lạc loài, ngược lại lập tức nhận ra, ai mới là người đứng đầu.
Từ Hải Sinh xoa vai một hồi tươi cười nói:
- Chủ tịch Trương trăm công ngàn việc, tôi đâu dám tới quấy nhiễu? Đây là Trương Thắng mà tôi nhắc tới, cậu ấy có mấy trăm mẫu đất ở Kiều Tây, đều năm ở vùng trung tâm, nghe nói chủ tịch có ý vào Kiều Tây, cho nên tôi dẫn cậu ấy tới.
Trương Nhị Đàn tùy ý ngồi xuống đối diện hai bọn họ, nhìn Trương Thắng một lượt:
- Chàng trai còn rất trẻ đấy, cũng họ Trương, vậy năm trăm năm trước chúng ta là người nhà. Có điều cậu hơn tôi năm xưa nhiều, trẻ như thế mà đã là một tiểu địa chủ.
Trương Thắng hơi khom người nói:
- Chủ tịch Trương đùa rồi, hậu sinh vãn bối làm sao so với chủ tịch năm xưa? Nghe nói chủ tịch muốn làm thực nghiệp ở Kiều Tây, tôi tự xung phong tiến cử, chỉ là không biết chủ tịch định làm loại thực nghiệp nào?
Trương Nhị Đàn lườm Từ Hải Sinh:
- Nhóc Từ lại lắm mồm hả?
Từ Hải Sinh cười không đáp.
- Tôi có dự tính làm kho đông lạnh tầm trung, có điều xây ở đâu vẫn còn đang khảo sát, Kiều Tây kề sát thành phố, vị trí không tệ, nhưng cơ sở không hoàn thiện, không phải lựa chọn tốt.
Trương Thắng vội nói:
- Mặc dù cơ sở hạ tầng ở Kiều Tây còn chưa hoàn thiện, nhưng thời gian qua tôi đều ở đó, rất hiểu tình hình, chính phủ thành phố từ khi lập khu khai phát liền tăng cường đầu tư, hiện quy hoạch tổng thể đã hoành thành, công trình phụ trợ đang khởi công. Từ Kiều Tây đi 500 mét về phía nam thôi là ga tàu hỏa, đi 200 mét về phía đông là khu giết mổ lớn nhất thành phố, xung quanh là đất cung cấp rau thành phố, có đường quốc lộ...
Thời gian qua Trương Thắng dày công nghiên cứu Kiều Tây, hiện đã nắm rõ ưu nhược điểm nơi đó như lòng bàn tay, nói như đọc thuộc:
- Thành phố chúng ta hiện có ba chợ bán buôn thủy sản quy mô, toàn bộ tập trung ở nội thành, vì thế quy mô phát triển bị hạn chế, từ cất giữ tới vận chuyển đều không thuận tiện. Bây giờ nhà hàng khách sạn cùng hộ gia đình ngày càng ưa chuộng đồ thủy sản, nhu cầu mỗi lúc một lớn, đất đai trong thành phố không có để khuếch trương theo nhu cầu kinh doanh, vì thế nếu lập một chợ bán buôn thủy sản ở ngoại thành, nguy hiểm không lớn.
- Bình thường mà nói, hai năm đầu thành lập chợ không kiếm được tiền, thậm chí còn bù lỗ, cho tới khi thu hút được lượng lớn thương hộ tới, hình thành quy mô mới càng ngày càng ổn định. Có điều thuế thu, quản lý ở khu khai phát được ưu đãi, thêm vào nhu cầu thủy sản gia tăng, bây giờ mở chợ ở đó sẽ chiếm hết thiên thời địa lợi, làm ít hưởng nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.