Chương trước
Chương sau
Trương Nhị Đản ra tù rồi làm nghề kéo xe nuôi miệng, nếu bình thường cả đời ông ta đại khái sẽ kết thúc u ám như thế, nhưng có lẽ ông trời thấy mình nợ Trương Nhị Đản, vì thế cho ông ta một kỳ ngộ.
Thời Trương Nhị Đản kéo xe ba gác đó, đại bộ phận người Trung Quốc không thích vay tiền, mọi người sống thành thực chất phác, trừ có lúc bệnh tật thì chẳng ai muốn mắc nợ. Quỹ tín dụng nông thôn có tới nhà chào mời cũng chẳng ai dám vay tiền, một tín dụng viên vì hoàn thành nhiệm vụ cho vay, kéo Trương Nhị Đàn đi uống rượu, thừa lúc ông ta uống tới trời đất quay cuồng, dụ ông ta vay 500 đồng.
Trương Nhị Đàn có cái tật xấu uống say vào là không tự chủ được, khi tỉnh rượu thì hối đã muộn rồi. Con người ông ta có điểm tốt làm là nhận, dù khi say cũng không chối, vì thế đành chấp nhận khoản vay đó. Ôm nợ trong người như sâu trong lòng, Trương Nhị Đàn vừa chửi bới tên tín dụng viên táng tận lương tâm lừa gạt bách tính, vừa vắt óc nghĩ cách kiếm tiền, cuối cùng liều mình dùng 500 đồng mở một cái xưởng sản xuất khăn phủ gối.
Ông ta chịu khó, làm ngày làm đêm, rồi kéo xe mang sản phẩm tới nhà chiêu đãi, khách sạn thành phố tiếp thị, không ngờ sản phẩm bán chạy, đem về khoản tiền đầu tiên. Trương Nhị Đàn từ đó như khai khiếu, lấy số tiền này mở xưởng bột, lại thành công.
Tiếp đó là nhà máy đóng gạch, rồi cơ khí... Trương Nhị Đản đánh đâu thắng đó, làm ăn ngày càng lớn, từ một cựu tù kéo xe, tới siêu cấp phú hào sở hữu 700 triệu đồng, sản nghiệp vô số, thành một nông dân truyền kỳ.
Trương Nhị Đản quật cường, phát lên rồi cũng không đổi tên, có điều cái tên quá quê kệch, ông ta không ngại, nhưng người khác chẳng dám gọi, vì thế truyền thông lấy tên tập đoàn thay thế, gọi ông ta là Trương Bảo Nguyên.
Đó là câu chuyện truyền kỳ về Trương Bảo Nguyên, Từ Hải Sinh kể xong chỉ đống tài liệu Trương Thắng chuẩn bị:
- Thắng, những tin tức kiểu này cậu không thể tìm hiểu được dựa vào con đường chính thống đâu, mà phải dựa vào mối quan hệ, tôi biết cậu không thích xã giao, hoặc cậu tự khắc phục … hoặc để tôi kiếm một cô gái thông thạo mặt này làm trợ thủ cho cậu.
Trương Thắng biết điểm yếu của mình nên không phủ nhận:
- Anh Từ, nam cũng được mà.
- Thư ký trợ thủ thì phải là nữ, rồi cậu sẽ hiểu tại sao.
Từ Hải Sinh vừa bẻ lái xe vào thôn trấn Trương Thắng đã thấy được sự phồn hoa ở nơi này, khắp nơi là căn nhà lầu, cửa hàng bán buôn nối nhau san sát, các biển hiệu đủ kiểu đọc không kịp, nào là cửa hàng điện gia dụng, giày dép, thực phẩm, máy cơ khí, những cửa hàng này đều thuộc xí nghiệp dưới tập đoàn Bảo Nguyên.
Gần như không thể nhận ra được đây chỉ là một thôn trấn, cứ như một trung tâm thương mại cực lớn vậy, những chiếc xe chở hàng nối nhau ra vào, có lẽ thứ không hài hòa duy nhất là một cái nhà máy đóng gạch bỏ hoang cho cỏ dại xâm chiếm, nhà máy này đã dừng hoạt động từ lâu, nhưng vì trước kia nó là căn cơ phất lên của Trương Nhị Đản, là người hay hoài niệm, ông ta liền giữ lại nó.
Đi tới phía đông thị trấn liền thấy một cánh cổng khí phái, hai bên dựng hai cánh tay lớn, trong tay cầm quả cầu vàng, còn dựng tấm biển lớn nằm ngang, trên viết chữ lớn màu vàng " Trọng hợp đồng, thủ tín nghĩa".
Đi vào sân có giả sơn suối phun, bãi cỏ mươn mướt, đối diện một cái sân rộng là kiến trú màu nhũ bạch, cao mười một tầng, xây theo kiểu đa giác bất nguyên tắc, ở cái thời đại kiến trúc đều xây vuông vức như cái hộp đó, kiến trúc này có thể nói có một không hai, mái nhà xây kiểu chòi tháp, sang trong xa hoa.
Đây là đế quốc kinh tế của Trương Nhị Đản, tòa nhà Bảo Nguyên, tổng bộ công ty cổ phần hữu hạn tập đoàn xĩ nghiệp Bảo Nguyên.
Xe của hai người họ vừa đi vào thì thấy một chiếc Cadillac phía trước đi ra.
Từ Hải Sinh chỉ xe đó:
- Cậu xem, chiếc xe đó lợi dụng chính sách ưu đãi miễn thuế của xí nghiệp liên doanh để mua, Bảo Nguyên tốn một phần ba giá đã mua được rồi, có điều tính năng kín gió của nó quá tốt, Trương Nhị Đàn ngồi bị say xe, về sau mua một chiếc Lincoln, chiếc xe này liền dùng để tiếp đãi khách của tổng bộ.
Nói tới đó nhìn Trương Thắng cười:
- Đợi công ty liên doanh của chúng ta thành lập, cũng mua cho cậu một cái Mercedes.
Trương Thắng giật mình "a" một tiếng làm Từ Hải Sinh cười lớn:
- Thế nào gọi là đóng gói hình tượng, thứ người ta không có thì mình có, người ta có thì mình phải độc. Không có cái xe cho đàng hoàng thể diện, ai xem trọng cậu chứ? Phải rồi, còn cái này nữa định đưa cậu...
Trong ánh mắc tò mò của Trương Thắng, Từ Hải Sinh lấy ra một cái hộp trông rất tinh xảo:
- Đây là chiếc Motorola 9900 tôi nhờ người mua ở Hong Kong, riêng phí vào mạng cũng tốn nhiều công sức, còn chưa dùng đã để cậu hưởng lợi rồi.
Một cái mobile cục gạch to tướng thôi giá gần một năm lương thợ điện của y, thứ này không biết bao nhiều tiền, Trương Thắng như chạm phải hòn than nóng, xua tay rối rít:
- Anh Từ, tôi không...
- Không cái gì, tôi không cho cậu mà là đầu tư cho công ty của chúng ta, quên điều tôi nói rồi sao, cậu là hình ảnh đại diện cho công ty đấy.
Từ Hải Sinh dứt khoát nói:
Không từ chối được, Trương Thắng đành nhận lấy, cầm chiếc điện thoại di động chỉ to bằng lòng bàn tay, Trương Thắng thấy váng vất, nhà y thời gian trước còn chưa lắp điện thoại để bàn nữa là.
Từ Hải Sinh không để ý tới phản ứng của Trương Thắng, tiếp tục nói:
- Trương Nhị Đàn thích xe to, cho rằng như vậy mới uy phong khí thế, xe nhỏ một chút dù tốt đến đâu ông ta cũng không thèm. Ha ha, nói ra còn có một chuyện thú vị, nhà ông ta vốn ở trong một cái ngõ, ngõ quá hẹp, xe đi vào không quay được đầu, lần nào cũng phải đi giật lùi ra, ra vào một chuyến mất quá nửa tiếng, về sau ông ta mất kiên nhẫn, xây một biệt thự trong trấn.
Trương Thắng cứ có cảm giác Từ Hải Sinh nói về Trương Nhị Đản với vẻ trêu chọc và khinh thường, hiển nhiên nhà doanh nghiệp nông dân này tuy gia sản cực lớn, nhưng có vẻ tư duy và cách làm việc nông dân không làm Từ Hải Sinh sinh ra tôn trọng nên có.
Không ngờ còn có một cái hồ nhân tạo, giữa hồ có chỏi nghỉ nối bởi cầu bạch ngọc, quanh hồ trồng hàng liễu rủ bóng mặt nước, từ đó thấy được thực lực xí nghiệp này ra sao.
Từ Hải Sinh đỗ xe, dẫn Trương Thắng đi vào tòa nhà, mặt đất lát bằng đá Đại Lý màu đỏ sậm, sáng bóng tới soi gương được, đến tầng hai thấy trên tường treo từng bức ảnh trắng đen cỡ lớn, đều là các lãnh đạo cấp cao từng tới thị sát, bức nào cũng có Trương Nhị Đản tháp tùng và bắt tay, dưới bức ảnh ghi rõ ngày tháng và tên tuổi chức danh các vị lãnh đạo.
Trương Thắng vừa đi vừa nhìn ngắm chiếc đèn treo hoa mỹ, tay vịn cầu thang sắc vàng kiểu Châu Âu, những chậu hoa đắt tiền, bắt đầu hiểu được lời Từ Hải Sinh nói về hình tượng quan trọng thế nào, chưa gặp chính chủ mà y đã thấy choáng ngợp rồi, nghi hoặc hỏi:
- Chủ tịch Trương ở tầng mấy, nơi này xây dựng quy cách cao như thế, sao không có cầu thang máy.
Từ Hải Sinh nhếch mép, tựa cười tựa không nói:
- Khi Tần Thủy Hoàng tuần thú thiên hạ, cậu nói xem ông ta buông rèm gấp gáp đi ngày đi đêm, hay là mở rộng cửa, thong thả ngắm nhìn giang sơn vạn dặm.
Trương Thắng "ồ" một tiếng hiểu ra, ví dụ rất hay, Từ Hải Sinh kiến thức uyên bác sâu rộng, không thích một lão nông cũng phải thôi.
Trong tòa nhà không khí tĩnh mịch, thi thoảng có công nhân ra vào thấy Từ Hải Sinh cũng chẳng có biểu hiện gì, xem ra ông ta và Trương Nhị Đản quan hệ mật thiết, song nhân viên công tác không quen thuộc mấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.